Chương 57
.Cả khu nhà tầm hai, ba chục lầu, mang phong cách Châu Âu, rất đẹp mắt.
Căn hộ của Kiều Mộ Đình ở tầng mười.
Hai người vào thang máy, tới căn nhà mới của Kiều Mộ Đình.
Vì mới vừa trang trí xong, trong nhà có hơi trống, nhưng những dụng cụ cần thiết hay đồ điện đều đã có đủ. Kiều Mộ Đình không phải một người quá để ý, cho nên cũng chưa vội vã hoàn thiện.
Kiều Sanh ngồi xuống sa lon, Kiều Mộ Đình lấy cho y một tách trà nóng.
“Nhà khá lắm!” Kiều Sanh uống một hớp trà, nhìn xung quanh, vừa lòng nói.
“Toàn bộ cách thức trang hoàng ở đây đều do tôi tự mình thiết kế!” Kiều Mộ Đình nói.
“Không ngờ cậu lại có tài năng về mặt này như vậy!”
Kiều Mộ Đình nhìn y, nghiêm túc nói: “Nếu anh thật sự thích nơi này, có thể ở lại đây!”
Kiều Sanh nhíu mày: “Thật?”
Kiều Mộ Đình đáp: “Căn nhà này là trang trí theo phong cách anh thích trước đây!”
Kiều Sanh lại uống một hớp trà, qua một hồi lâu mới lạnh lùng đáp: “Trước đây là trước đây, giờ tôi thích ở Kiều gia hơn, nơi này quá lạnh lẽo!”
Kiều Mộ Đình trầm mặc.
Sắc trời còn sớm, hai người ngồi một hồi mới tới siêu thị ở gần đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Kiều Sanh vốn muốn tới nhà hàng ăn, nhưng Kiều Mộ Đình cứ khăng khăng bảo tự mình làm. Tay nghề của cậu rất khá, lại từng lấy bằng nấu ăn, tuyệt đối không kém mấy đầu bếp nhà hàng năm sao. Kiều Sanh thấy hiếu kỳ, không biết một tay chuyên buôn bán súng ống đạn dược lại đi thi lấy bằng đầu bếp làm gì, nhưng y hỏi nhiều lần đều bị Kiều Mộ Đình ậm ừ cho qua chuyện.
Chạng vạng, ở siêu thị có rất nhiều người. Kiều Mộ Đình xách theo cái giỏ mua hàng, Kiều Sanh thì buồn chán đi theo phía sau cậu.
Đây là lần đầu tiên Kiều Sanh tới nơi này tính từ khi y mất trí nhớ tới giờ. Lúc ở Kiều gia, có kẻ hầu người hạ, cho dù có ra ngoài ăn thì cũng là quán bar hay nhà hàng.
Người xung quanh rất nhiều, khiến y có chút đau đầu.
Hai người đi ngang qua từng gian hàng, Kiều Mộ Đình cẩn thận chọn lựa các nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng cầm lấy một vài bình dầu ô liu, sau đó tới quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên tính tiền là một cô gái trẻ tuổi, có lẽ phải trực cả ngày rồi nên có chút mệt mỏi, diễn cảm rất lạnh lùng. Tới phiên Kiều Mộ Đình tính tiền thì cô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cậu một cái, hai mắt lập tức sáng ngời. Thường thì người tới siêu thị toàn là mấy bác gái có tuổi, anh đẹp trai tuyệt đối là động vật quý hiếm, giờ lại xuất hiện một lúc hai người, khiến cô nàng thấy vô cùng hạnh phúc.
Kiều Sanh nhìn mấy bình dầu ô liu, hỏi: “Cậu mua mấy thứ này làm gì?”
Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp: “Tối nay sẽ có ích!”
“Tôi không thích thứ này, mùi rất lạ!” Trong ấn tượng của y, dầu ô liu là dùng để ăn…
“Yên tâm, sẽ có tác dụng khác!”
“Như vậy cũng tốt!”
Hai người nói chuyện cũng rất bình thường, nhưng lọt vào tai người khác thì nó lại mang hàm ý khác. Hai thằng đàn ông cùng nhau đi siêu thị đã mờ ám lắm rồi, hơn nữa ngoại hình bọn họ lại xuất chúng như vậy, muốn người khác không nhìn cũng khó.
Còn cả bình dầu ô liu đó…
Có vấn đề.
Dưới cái nhìn đầy khác thường của những người xung quanh, Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh đi ra khỏi siêu thị.
Lúc này trời đã tối đen, đèn đường cũng đã mở từ lúc nào, xung quanh đầy ánh nghê hồng, cuối chân trời trăng đã nhô lên.
Về tới nhà, Kiều Mộ Đình đi ngay vào phòng bếp làm bữa tối. Kiều Sanh tự rót cho mình ly rượu đỏ, đứng trên ban công, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Rượu đỏ là khi nãy vừa mua ở siêu thị. Kiều Mộ Đình không thích uống rượu, nhưng Kiều Sanh lại rất thích, nhất là rượu đỏ. Dĩ nhiên rượu trong siêu thị hoàn toàn thua kém kho báu chứa rượu của Kiều Sanh, hương vị cũng không đủ nồng, nhưng uống cũng tàm tạm được.
Có hương thơm mê người bay ra từ phòng bếp, Kiều Sanh đi tới, tựa vào khung cửa, nhìn Kiều Mộ Đình nấu nướng bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Động tác của Kiều Mộ Đình rất nhuần nhuyễn, dáng người cũng cao to, nhưng khi mặc tạp dề vào lại thấy rất đáng yêu, hoàn toàn khác với người thanh niên lãnh khốc trên thương trường như mọi khi.
Thức ăn được mang lên bàn.
Trừu nghệ của Kiều Mộ Đình đúng là thượng đẳng, món ăn đầy đủ cả sắc hương vị, xen lẫn giữa phong cách Trung Quốc và Phương Tây, khiến người ta thật muốn cầm ngay đũa lên ăn.
Kiều Mộ Đình đặt nến lên bàn, châm lửa. Nến được đặt trên đế kim loại, mang phong cách hoàng thất Châu Âu, trông rất hoa lệ.
Sau đó, Kiều Mộ Đình đi tắt đèn điện.
Gian phòng khách sáng ngời lập tức tối hẳn, chỉ còn lại ánh nến dịu dàng và bóng đêm ngoài cửa sổ.
Kiều Sanh nhìn Kiều Mộ Đình làm xong những việc đó, nghiền ngẫm, nhưng không nói gì, cho đến khi Kiều Mộ Đình ngồi xuống cạnh mình, y mới tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Bữa tối dưới ánh nến?”
Khóe môi Kiều Mộ Đình hơi cong lên, cậu đã tháo mắt kính ra, đổi lại kính sát tròng, con ngươi u ám mà sâu thẳm, nụ cười bị ánh nến chiếu vào lại rất mê người.
Dưới ánh nến màu vàng nhạt, đôi mắt cậu toát ra…
Không khí lãng mạn đều khiến con người ta mê say. Kiều Sanh không thể không thừa nhận về mặt này Kiều Mộ Đình chính là cao thủ, nhưng hơn cả Kiều Mộ Đình, mấy món ăn trước mắt lại càng hấp dẫn y hơn.
Kiều Sanh cắt một miếng thịt bò, tươi ngon rỉ nước, cắn một miếng mùi thơm lưu luyến.
Đúng là mỹ vị nhân gian nha!
Khẩu vị của Kiều Sanh lại dâng lên, bắt đầu chuyên tâm thưởng thức món ngon.
Kiều Mộ Đình vẫn luôn nhìn y, thức ăn trong đĩa vẫn còn nguyên đó.
Miếng bít – tết hơi nhỏ, mới đó Kiều Sanh đã ăn xong. Kiều Mộ Đình lại đưa phần của mình cho y.
Chẳng qua là, tự cậu đút…
Kiều Mộ Đình tao nhã cắt miếng bít-tết của mình thành từng mảnh nhỏ, sau đó đút từng miếng một vào miệng Kiều Sanh.
Kiều Sanh không hề cự tuyệt, y thích được Kiều Mộ Đình hầu hạ…
Động tác của Kiều Mộ Đình rất chậm, đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào miệng Kiều Sanh. Tướng ăn của Kiều Sanh rất tao nhã, lại còn nheo mắt, thưởng thức hương vị.
Bờ môi của y dính đầy mỡ, phát ra hào quang dưới ánh nến, nhìn rất mê người.
Đút cho y ăn xong, Kiều Mộ Đình đứng dậy, cúi người, mặt tiến lại gần Kiều Sanh, đầu lưỡi khẽ lướt qua khóe môi y.
Kiều Sanh không hề nhúc nhích.
Kiều Mộ Đình nói: “Miệng anh dính thịt!”
Giọng của cậu rất trầm, giống như cất chứa hấp dẫn vô tận, lại tiếp tục liếʍ liếʍ khóe môi Kiều Sanh, rồi lên tới môi, rất khẽ, rất dịu dàng.
Đầu lưỡi của cậu mềm mại mà linh hoạt, hơi ướŧ áŧ, khiến Kiều Sanh cảm thấy ngứa ngáy…
Kiều Sanh để mặc cho Kiều Mộ Đình liếʍ mình, không muốn nhúc nhích.
Sống mũi hai người chạm vào nhau, gần như sắp quấn lấy nhau, ở giữa là hơi thở của nhau…
Sau đó, Kiều Mộ Đình đứng thẳng người dậy, kéo giãn khoảng cách với y, một chút cũng không lưu luyến, diễn cảm cũng rất thản nhiên.
Kiều Sanh nhíu mày.
… …
Sau bữa cơm tối, Kiều Sanh miễn cưỡng ngồi trên sa lon uống rượu đỏ.
Kiều Mộ Đình muốn giúp y mát xa.
Kiều Sanh không từ chối, cởϊ qυầи áo. Lúc này Kiều Sanh mới ý thức được chai dầu ô liu đó dùng để làm gì, cong khóe môi lên: Tám phần là cậu ta đã trù bị hết mọi chuyện rồi, thật là quá rảnh…
Kiều Mộ Đình cũng lập tức cởϊ qυầи áo mình ra, chỉ chừa lại cái qυầи ɭóŧ ngắn ngủn, ngồi lên lưng Kiều Sanh.
Đối diện với bọn họ là chiếc gương, Kiều Sanh thấy tư thế Kiều Mộ Đình ngồi lên người mình rất mờ ám, giống như đang làm chuyện gì đó.
Dáng người của Kiều Mộ Đình rất tốt, vòng eo tráng kiện, mạnh mẽ đó cũng đủ khiến bất cứ cô gái nào phải rít gào.
Nhất là, cơ bụng của cậu cũng rất rắn chắc.
Kiều Sanh nheo mắt lại, thưởng thích thân hình như người mẫu của Kiều Mộ Đình. Không biết có phải cố ý hay không, hôm nay Kiều Mộ Đình mặc cái qυầи ɭóŧ màu đen gợi cảm, lưng quần rất thấp, lộ ra cơ bụng bằng phẳng. Nơi bao bọc bộ phận quan trọng phình to ra, cơ hồ còn có thể nhìn thấy hình dạng của thứ bên trong.
Thật là khó chịu…
Hiện giờ Kiều Sanh vô cùng xác định Kiều Mộ Đình đã sớm tính toán kỹ lưỡng rồi.
Tuy nhiên, Kiều Sanh rất hài lòng, có phúc như vậy, có sao nỡ từ chối?
Bắt đầu mát xa.
Kiều Mộ Đình đổ một ít dầu lên người Kiều Sanh, sau đó dùng bàn tay thoa dần ra, thoa tới eo y.
Kiều Sanh vùi mặt vào gối, thả lỏng toàn thân.
Động tác của Kiều Mộ Đình rất dịu dàng, suốt thời gian qua Kiều Sanh thường xuyên ngồi trong phòng làm việc rất lâu, thời gian rèn luyện rất ít cho nên thân thể có chút cứng nhắc. Kiều Mộ Đình rất hiểu điều này cho nên xoa bóp từ sau lưng y.
“Ưm…”
Kiều Sanh thở nhẹ một tiếng, chỉ đơn giản là thấy thỏa mãn mà thôi.
Nhưng lọt vào tai Kiều Mộ Đình lại thành tiếng rêи ɾỉ.
Thật mê người…
Nhìn tấm lưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Kiều Sanh, đôi ngươi Kiều Mộ Đình ngày càng u ám. Bàn tay di chuyển tới lui trên lưng, lướt qua hông y…