Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 3

Ta và Tuyên Giác gặp nhau lần đầu trong hội săn bắn mùa thu của hoàng gia.

Lúc đó, Tuyên gia vẫn chưa rơi đài, Tuyên Giác và Thích Văn Lan, con trai của Thích gia là hai nhân vật ưu tú nhất trong kinh thành, tài mạo vô song, một văn một võ.

Dường như bất kể chuyện gì, hai người họ cũng tranh đấu với nhau.

Ta quen Thích Văn Lan, tỷ tỷ ruột của hắn là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, rất tinh quái hoạt bát, thường dắt đám trẻ con chúng ta đi chơi, ta và hắn cũng coi như cùng nhau lớn lên.

Còn Tuyên Giác, ta không quen.

Thậm chí chưa từng gặp lần nào.

Ta đương nhiên thiên vị Thích Văn Lan. Cho nên, khi nghe thấy các vị tiểu thư trong kinh lén lút thì thầm với nhau, cá cược xem ai là người dẫn đầu trong hội săn mùa thu, ta cõng giỏ tên trên lưng, thử cung tên của mình, khinh khỉnh nói: “Chắc chắn là huynh rồi Văn Lan, sao mấy người đó đều nói Tuyên Giác sẽ thắng nhỉ? Vì tên ẻo lả đó đẹp trai ư?”

Thích Văn Lan xuất thân nhà võ tướng, vì muốn các con trai thi đậu công danh, nên đặt tên đều có một chữ “Văn”, có điều Thích Văn Lan lại chỉ yêu thích võ nghệ, cầm kỳ thi họa dốt đặc cán mai, nhưng cưỡi ngựa bắn cung lại rất giỏi.

Khóe miệng Thích Văn Lan giật giật: “Đừng nói nữa tổ tông ơi, Tuyên Giác không kém gì ta đâu, ngươi giúp ta một việc, đừng đi ba hoa khắp nơi. Nhỡ mà thua ta biết rúc mặt vào đâu”

Ta không dám tin trợn trừng mắt, nói: “Không phải chứ hả Văn Lan, huynh không nổi á?”

Thích Văn Lan: “…”

Thích Văn Lan: “… biến biến biến”

Ta cười to, đổi sang bộ quần áo đỏ gọn gàng, cưỡi lên con ngựa Tây Vực của mình, một mũi tên trúng một con hươu đực, ở xa xa lập tức truyền tới tiếng reo hò. Thích Văn Lan cũng thúc ngực chạy tới, ta nhìn thấy một con thỏ trắng như tuyết, nói với hắn: “Xem ai bắn trúng trước!”

“Được!” Thích Văn Lan và ta cùng kéo cung, hai mũi tên lao vυ't ra.

Khi mũi tên có phần lông màu vàng của ta sắp bắn trúng trước Thích Văn Lan, một mũi tên không biết từ đâu bay vụt tới, vừa hay chạm phải đuôi mũi tên của ta, sau đó bay chuẩn xác vào phần lông thỏ, ghim nó trong bãi cỏ.

Thích Văn Lan giữ dây cương quay đầu lại, nói: “Tới rồi sao?”

“Văn Lan huynh” tiếng vó ngựa ở nơi không xa tiến lại gần, theo cùng với đó là một giọng nói trong trẻo dòng suối chảy róc rách.

Thích Văn Lan cười hả hê: “Ngươi làm chệch mũi tên của Nhĩ Ngọc rồi”, sau đó nói với ta: “Điện hạ, đây là Tuyên Giác”

Ta còn đang thắc mắc sao Thích Văn Lan tự nhiên lại nở nụ cười xấu xa đến vậy, lại còn nghiêm túc gọi ta là “điện hạ” nữa, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, hóa ra hắn đang bày trò, muốn ta áp chế Tuyên Giác, kẻ vẫn luôn cướp ngôi đầu bảng của hắn này.

Ta quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Tuyên Giác.

Năm ấy, bọn ta mới mười lăm mười sáu, Tuyên gia vẫn còn đó, Thích Văn Lan cũng chưa tới canh giữ biên cương.

Ngày đó, Tuyên Giác không giống như sau này, lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo. Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng chút non nớt, chàng có phần luống cuống, cuộn roi ngựa lại, nhặt mũi tên của ta lên, sau đó đưa cho ta: “Điện hạ, của người. Ta không biết điện hạ ở đây nên đã mạo phạm, mong người thứ tội”

Ta ho một tiếng, nói: “Không sao”

Sau đó lại nói với Thích Văn Lan: “Văn Lan huynh, ta thay đổi rồi. Ta không cược cho huynh nữa, ta cược hắn”

Thích Văn Lan: “?”

Lúc hắn hiểu ra, uất hận nói: “Thấy sắc quên bạn! Trọng sắc khinh bạn! Được lắm Nhĩ Ngọc, ta đã nhìn lầm ngươi rồi”

Tuyên Giác cũng mau chóng hiểu được bọn ta đang nói gì, tuy gương mặt trắng trẻo không có gì thay đổi, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên. Ta và Thích Văn Lan cãi vã một hồi rồi bắt đầu bôi nhọ lịch sử đen tối của nhau, Tuyên Giác lên tiếng cắt ngang: “… cái đó, hai vị, hội săn đã bắt đầu rồi, phải tranh thủ thời gian thôi”

Lần săn đó, hai người họ đều nhường nên cuối cùng kẻ thắng cuộc lại là ta.

Khi bắn con thỏ đó, Tuyên Giác tránh không làm nó bị thương, có thể đem về nuôi được, thấy ta thích, chàng liền đưa cho ta nuôi dưỡng.

Ta đặt cho nó một cái tên tương phản với ngoại hình của nó, gọi là “tiểu Hắc”.

Hôm sau khi ta tỉnh lại, Tuyên Giác đã không còn bên cạnh nữa.

Toàn thân đau mỏi không có sức lực, ta gọi người tới hầu hạ, cung nữ nhìn sắc mặt ta rồi nói: “Bệ hạ thượng triều từ sớm, còn sai người đem con thỏ của nương nương vào cung”

Ta “à” một tiếng.

Trong lòng nghĩ: “E rằng phí công vô ích rồi”

Hai bên thái dương âm ỉ đau không thôi, cũng không biết có phải vì đêm qua nhắc tới tiểu Hắc nên cả đêm mới mơ thấy những chuyện thời niên thiếu hay không, trong mơ có buổi đi săn đó, có ánh đèn trong đêm mưa ở Giang Nam, còn có cả bóng hình Tuyên Giác quỳ ở quân cơ xứ, ta chỉ có thể nhìn thấy tuyết rơi lạnh lẽo phía sau tấm lưng chàng.

Đầu đau như búa bổ.

Tin tức Tuyên Giác ngủ lại cung Ngọc Cẩm truyền khắp nơi. Vậy nên trong cung ai ai cũng hiểu, vị “công chúa tiền triều” là ta đây vẫn đang đắc sủng.

Buổi trưa, Tuyên Giác bước vào với một gương mặt u ám, tay xách một chiếc l*иg, bên trong có một con thỏ trắng nhỏ, hai cái tai phớt hồng linh hoạt chuyển động, vừa nhìn đã biết không phải con thỏ già lười vận động tiểu Hắc kia.

Tuyên Giác: “Có lẽ tiểu Hắc chạy mất rồi, không tìm thấy nữa, đền cho nàng con khác”

Nằm trong dự liệu cả.

Nửa tháng bị cấm túc trong phủ công chúa, Tuyên Giác bận rộn, mấy cung nữ hầu hạ ta khi đó là Tuyên Giác sai thuộc hạ tìm về.

Chúng không hiểu cách đối nhân xử thế, mặt vênh lên tận trời, đối xử với ta cũng rất tệ bạc, không nghe sai bảo. Ta chỉ đành tự mình cho tiểu Hắc ăn, khi chúng hỏi, ta tỏ vẻ tự hào nói: “Là phụ hoàng ban cho ta, rất quý giá, ngay cả một sợi lông của nó các ngươi cũng không bằng”

Ta không hề nhắc tới Tuyên Giác.

Đợi tới khi ta rời khỏi, mấy kẻ ngu dốt đó chắc chắn sẽ ra tay với tiểu Hắc.

Quả nhiên…

Tuyên Giác chắc chắn tức chết.

Dẫu sao, con thỏ đó cũng qua tay chàng nuôi dưỡng không ít lần, tình cảm không hề ít.

Ta không để ý tới Tuyên Giác, cúi đầu ra vẻ mất mát, sau đó mở l*иg ra ôm con thỏ mới đó, muốn thông qua nó tạ lỗi với tiểu Hắc: “… xin lỗi ngươi”.