Lục Thẩm Nhất đặt bài thi sang một bên, sau đó hỏi: “Lăng Vân, cậu muốn thi vào trường nào?”
Lăng Vân nhất thời không trả lời được, cho tới nay, cô chỉ nghĩ đến việc học thật giỏi, thi đậu vào một trường đại học tốt, nhưng cụ thể là trường nào thì cô chưa nghĩ tới.
“Chỉ cần là trường đại học tốt.” Lăng Vân trả lời, rõ ràng thiếu tự tin.
“Vậy cậu muốn học chuyên ngành gì?” Lục Thẩm Nhất tiếp tục hỏi.
“Ngành nào cũng được, miễn là dễ tìm việc và kiếm được nhiều tiền.” Lúc này đây, giọng của Lăng Vân còn nhỏ hơn.
Lục Thẩm Nhất im lặng, Lăng Vân cũng không nói gì, không khí có hơi xấu hổ.
“Mình muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, học chuyên ngành phát triển phần mềm.” Mấy phút sau, Lục Thẩm Nhất lên tiếng.
“Oa, Đại học Thanh Hoa, trường đại học tốt nhất trong nước, thành tích của cậu tốt như vậy, chắc chắn không thành vấn đề.” Giọng Lăng Vân đầy ngưỡng mộ và tin tưởng.
Nhưng Lục Thẩm Nhất như không nghe thấy, vẻ mặt lẫn ánh mắt không có gì thay đổi, vẫn nghiêm túc như cũ.
Anh tiếp tục nói. “Bây giờ cậu chăm chỉ học tập để có kết quả tốt, mà có kết quả tốt thì có thể vào trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc có triển vọng, những điều này đều không sai.”
“Nhưng Lăng Vân, cuộc đời của cậu rất dài, cậu phải có ước mơ và đam mê của riêng mình, đó mới là lý do để cậu kiên trì.” Chỉ với vài câu ngắn gọn, hơn ba mươi chữ, Lục Thẩm Nhất đã dừng lại hai lần, lần dừng lại sau lâu hơn lần dừng lại trước, như thể để đảm bảo Lăng Vân thật sự nghe lọt.
Lăng Vân lâm vào trầm tư…
Ước mơ, đam mê, kiên trì, lý do… Bốn từ này như những khách thuê nhà mới chuyển vào lòng Lăng Vân, chúng mặc những bộ quần áo khác nhau, bước những bước khác nhau, chúng phát sáng, chiếu sáng vùng tối tăm trong lòng Lăng Vân, nhưng cùng với đó là âm thanh bài ngoại của những người hàng xóm cũ mười mấy năm nay.
Cho tới nay, Lăng Vân học tốt là bởi vì từ nhỏ Vương Vi đã nói với cô, chỉ có như vậy, sau này mới có tương lai, sau này mới có thể đến thành phố lớn, mới có thể ngồi văn phòng…
Lúc học Tiểu học, cô chăm chỉ học tập, cuối kỳ giáo viên đến thăm nhà, sẽ thưởng giấy khen. Giấy khen được dán trên tường, ai nhìn thấy cũng sẽ nói, con gái nhà hai người học giỏi quá, ba mẹ nghe thấy sẽ rất vui.
Lúc học trung học, cô chăm chỉ học tập để có thể thi vào một trường cấp ba tốt, gặp được giáo viên giỏi, điều này cũng có nghĩa cô đã tiến gần hơn một bước đến trường đại học tốt.
Cho nên, nếu ai hỏi Lăng Vân, sau này muốn trở thành một người như thế nào, cô sẽ nói là người có tương lai, người có tiền, người sống trong tòa nhà cao tầng, nhưng cô sẽ không nói, là người theo đuổi ước mơ.
“Lăng Vân, sau khi học hết lớp 10, mình muốn cậu nói cho mình biết, cậu muốn thi vào trường đại học nào, học ngành gì, thực hiện ước mơ gì, làm điều gì cậu đam mê.” Sau một lúc im lặng, giọng Lục Thẩm Nhất lại vang lên, mà lúc này đây, anh nhận được cái gật đầu kiên định từ cô.
Dù Lăng Vân vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng cô biết, nghe lời Lục Thẩm Nhất không sai.
Sau đó, Lục Thẩm Nhất cầm lấy bài thi đặt ở bên cạnh, trước khen ngợi vài câu, sau đó là lời phê bình dài hai phút. “Cậu đúng là đồ cẩu thả.” Lục Thẩm Nhất nhẹ nhàng gõ vào trán Lăng Vân mấy cái, rồi chỉ vào đề bài trước mặt, hỏi Lăng Vân đường kính là bao nhiêu.
“Cậu đánh mình làm gì, 4!” Lăng Vân xoa nhẹ trán, mặc dù không đau, nhưng cô vẫn vô ý thức giơ tay lên, sau đó nhìn lại đề bài, lại nhìn đến các bước giải, nhận ra mình đã tính toán với đường kính là 2.
Lăng Vân lập tức hối hận, vừa rồi cô không nên tỏ thái độ bất mãn với hành động của Lục Thẩm Nhất, thậm chí còn muốn tự đánh mình.
Không đợi Lục Thẩm Nhất mở miệng, Lăng Vân đã cầm bút đỏ, bắt đầu sửa lại.
“Nếu lần sau còn cẩu thả nữa, mình sẽ đánh cậu tiếp!” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn Lăng Vân sửa bài, vừa đe dọa.
Lăng Vân không nói gì, đặt bài thi đã sửa trước mặt Lục Thẩm Nhất.
Giờ tự học tối vừa bắt đầu, Chu Đình Thâm bước vào lớp, đi một vòng rồi thông báo một việc.
Đại khái chính là dựa vào thành tích thi tháng đầu tiên của mọi người, thầy ấy sẽ thành lập chín nhóm học tập, nhóm trưởng và nhóm phó sẽ giúp các thành viên trong nhóm học tập, nâng cao thành tích của bọn họ, sau đó căn cứ vào thành tích thi tháng thứ hai để khen thưởng hoặc trừng phạt.
Lăng Vân, Dương Lan Tinh và bốn bạn cùng phòng là một nhóm, nhóm trưởng là Lăng Vân, nhóm phó là Chu Hiểu, người đứng thứ hai trong lớp nhưng kém Lăng Vân ba mươi điểm.
Không những thế, Lăng Vân còn là nhóm trưởng chung của chín nhóm, điều này khiến cô cảm thấy áp lực nặng nề.
Tiết tự học thứ hai kết thúc, Lăng Vân vội vã thu dọn bài tập, chạy đến lớp của Trương Cao Trung.
Sự tự ti từ trước đến nay của Lăng Vân không thể biến mất chỉ vì một lần đạt hạng nhất, chỉ có thể ẩn giấu trong một thời gian ngắn, nhưng rất không may, quyền hạn đột ngột mà Chu Đình Thâm trao lại một lần nữa kéo cô trở về điểm xuất phát ban đầu.
Lăng Vân đi đi lại lại trước cửa lớp 20, cô muốn nói chuyện với Lục Thẩm Nhất, nhưng lại không muốn thể hiện sự vô dụng trước mặt người mình thích.
Lăng Vân do dự mãi, cuối cùng vẫn không gọi thành tiếng, mặt ủ mày chau trở về lớp học.
Sau giờ tự học tối, Lăng Vân nhanh chóng thu dọn cặp sách, dự định trở về ký túc xá để suy nghĩ nên làm như thế nào.
Chỉ là vừa cùng Chu Hiểu đi tới cửa, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dựa vào ban công hành lang, là Lục Thẩm Nhất.
“Sao cậu lại tới đây?” Lăng Vân tùy tiện tìm một lý do, để bạn cùng phòng đi trước.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Lục Thẩm Nhất kéo Lăng Vân trở lại lớp học.