"Em tỉnh rồi à?"
Khi đứa bé tỉnh lại, quần áo trên người đều không cánh mà bay, chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ ướt sũng treo ở vị trí nhạy cảm, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Người thanh niên kỳ lạ không đáng tin cậy trước đó đang ngồi xổm một bên, cạnh chiếc quạt điện, trong tay cầm một cây gậy trúc không biết kéo từ đâu tới, trên đó treo quần áo đã mất tích của đứa bé, bị quạt điện thổi bay phấp phới.
Kaido Shun vô cùng nghiêm túc nói với đứa bé: "Em vừa nhảy xuống biển, quần áo trên người đều dính muối biển, không thể phơi khô rồi mặc trực tiếp được. Anh đã dùng vòi nước rửa sơ qua, nếu không em thử mặc tạm vào?"
Đứa bé mở to đôi mắt diều hâu, cứ thế trầm mặc nhìn chằm chằm hắn.
Kaido Shun lập tức cảm thấy chột dạ, cười gượng vài tiếng: "A ha ha, em xem, anh ngượng ngùng quá nên không dám cởi cả qυầи ɭóŧ của em. Em có muốn tự mình cầm đi rửa không? Bên kia có vòi nước đấy."
Nói xong, hắn chỉ tay về phía vòi nước.
Đứa bé yên lặng chuyển ánh mắt sang nhìn người đàn ông mặc áo đen đang ngất xỉu dưới vòi nước: "......"
Kaido Shun càng thêm chột dạ, cười gượng mạnh hơn: "A ha ha ha ha, đừng nhìn anh như thế, tất cả đều là do lựa chọn của số mệnh mà ( Steins;Gate)* , không phải lỗi của anh mà......"
"Nơi này là nhà kho ven biển của Port Mafia."
Đứa bé bình tĩnh nói: "Anh làm như vậy sẽ khiến tôi bị liệt vào sổ đen của bọn họ."
Cái gì, Mafia?!
Kaido Shun giật mình, tuy rằng giọng nói đã bắt đầu run rẩy, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Hừ, chỉ là một băng Mafia nhỏ bé, làm sao có thể khiến Hắc Dực này sợ hãi được chứ......"
"Anh đương nhiên sẽ không bị dọa, đồ ngu."
"Tôi nói người bị truy nã chính là tôi."
Đứa trẻ ngồi tại chỗ, mắt chăm chú nhìn bộ quần áo đen trắng bay phấp phới theo gió quạt, nói ra một câu làm người ta kinh ngạc: "Dù sao anh cũng không phải con người, họ nhìn không thấy anh, chỉ nghĩ rằng mình gặp hiện tượng "quỷ đánh tường"."
"Khi nào quần áo của tôi mới khô?"
Khi nói ra những lời này, đứa trẻ trông không quá mười ba tuổi, ánh mắt như một cái giếng sâu thẳm, bên trong không có gì cả, dù có chuyện gì xảy ra trước mắt cậu, cũng sẽ không khiến cậu thay đổi chút cảm xúc nào.
Ngữ khí bình thản, ánh mắt tĩnh lặng.
Cậu không giống một con người mà giống như một con rối được trưng bày trong những căn nhà cổ của quý tộc thời xưa, tinh xảo, đẹp đẽ, sống động như thật, nhưng lại tràn đầy tử khí.
Kaido Shun bỗng nhiên nhận ra điều gì đó không ổn.
"Anh có biết bơi không vậy, nếu tôi không chết đuối thì cũng bị anh làm cho ngạt mà chết!"
Khi nói câu đó, đứa trẻ ít nhiều cũng có chút dao động cảm xúc. Có lẽ nó thật sự muốn tự sát, nhưng lại bị Kaido Shun vô tình làm phiền.
Thật là... quá thảm!
Kaido Shun, trong lúc tưởng tượng về hoàn cảnh trước đó, nghĩ rằng đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì mà lại trở nên như vậy, toàn thân tựa như một ống khói nhà máy, không ngừng tỏa ra những cảm xúc tiêu cực của con người.
Nếu như người đầu tiên mà hắn gặp ở thế giới này chính là đồng đội định mệnh cùng hắn chiến đấu, hắn tuyệt đối sẽ không để đứa trẻ này tiếp tục sa ngã nữa!
Kaido Shun cười nhẹ một tiếng, “Không vội, tất cả địch nhân trong kho hàng này đã bị anh đánh hôn mê, họ tạm thời sẽ không tỉnh lại. Chúng ta có thể chờ đến—”
“Kho hàng này là khu dự trữ vật tư quan trọng của Port Mafia. Mỗi giờ họ phải báo cáo tình trạng hàng hóa một lần. Anh nghĩ có thể lừa được họ sao?”
Vừa nghe lời này, Kaido Shun lập tức cảm thấy không ổn!
“A, em đúng là đã đánh giá thấp uy danh của Hắc Dực anh rồi.” Kaido Shun giơ tay lên, chậm rãi vuốt qua trán, đắc ý nói: “Anh là chiến sĩ hạng A của Dark Reunion, việc cải trang chỉ là bữa sáng mà thôi.”
“Nhưng dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là chuyện đó.” Hắn tiếp tục nói.
Đứa trẻ: “?”
Kaido Shun từ từ hạ ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm vào phần giữa của đứa trẻ, giọng nói mang theo chút vui sướиɠ khi nhìn thấy người khác gặp rắc rối: “Nhanh lên đi giặt sạch cái qυầи ɭóŧ của em đi, tiện thể rửa sạch cơ thể luôn. Nước biển nhiều muối lắm đấy.”
Hắn nói một câu đầy đáng sợ: “Cẩn thận không lại bị viêm nhiễm.”
Khuôn mặt tái nhợt của đứa trẻ thoáng chốc đỏ bừng vì tức giận, nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên điềm nhiên hơn cả Kaido Shun.
“Thật sao?” Đứa trẻ cố tình nhấn mạnh ngữ điệu ở nửa sau câu nói, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ít nhất, tôi còn có.”
Kaido Shun: “......”
Tức quá đi mất! Tại sao mấy đứa trẻ ở dị giới này lại có tài đâm trúng nỗi đau của người khác như vậy?
Hốc mắt Kaido Shun đột nhiên ươn ướt, một cảm giác ủy khuất lớn lao không hiểu từ đâu ập đến, khiến hắn đặc biệt muốn khóc.
Nhưng Hắc Dực làm sao có thể khóc? Một đứa trẻ nhỏ như vậy còn không khóc, sao mình có thể khóc được!
Kaido Shun lén nhéo lòng bàn tay mình, cảm nhận cơn đau quen thuộc, sau đó cố tình làm ra vẻ vô tình ngẩng đầu nhìn trời, cố nuốt lại những giọt nước mắt sắp trào ra.
Ô ô, nhưng vẫn rất muốn khóc!
--------------------
Phoebe: đứa trẻ vs kaidou shun. Đứa trẻ thắng 1-0.