Trữ Hàng Thời Thiên Tai, Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng

Chương 1

Thành phố W Hoa quốc.

Cuối cùng thuốc chống phóng xạ cũng đã nghiên cứu thành công, thảm họa kết thúc. Mọi người từ các căn cứ ngầm ùa ra ngoài, hét vang và nhảy múa, giải tỏa những cảm xúc dồn nén trong lòng.

Lê Tiêu Tiêu đi vòng qua một người đàn ông đang quỳ khóc lớn trên đất, đi xa đến mức vẫn có thể nghe tiếng anh ta hét lên bằng toàn bộ sức lực. Cô hiểu rõ niềm vui của bọn họ. Sau mười năm sống dưới lòng đất trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời, con người bị buộc phải rời khỏi nhà cửa, sống trong sự sợ hãi. Và giờ đây - -

Bọn họ đã trở về.

Nhưng không phải ai cũng hoang mang trong sự phấn khích. Lê Tiêu Tiêu lướt nhìn các quầy chiêu mộ nhân lực dọc đường, hàng người dài nối tiếp. Trở về mặt đất không có nghĩa là mọi thứ sẽ tốt đẹp ngay lập tức. Đồng ruộng bỏ hoang, nông trường bị cỏ dại bao phủ, lương thực trở thành vấn đề sinh tồn cấp bách nhất, đè nặng lên mọi người. Những ai từng trải qua thảm họa đều thực tế hơn ai hết, việc no bụng quan trọng hơn cảm giác trở về. Họ muốn sống sót.

Nơi đây tuyển dụng chủ yếu là lao động chân tay, nam giới là chính, nhưng cũng có một số phụ nữ, thường đi theo nhóm hỗ trợ lẫn nhau.

Lê Tiêu Tiêu nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong hàng người, đó là Chu Linh và Vương Hương. Trong mắt cô thoáng hiện sự chán ghét.

Trong thời gian sống chung tại căn cứ, Chu Linh nhiều lần gây rắc rối cho Lê Tiêu Tiêu. Cô thích sống độc lập, còn Chu Linh thì dựa vào việc có nhiều người đi theo để cướp thức ăn của cô, suýt nữa khiến cô chết đói. Đối với loại người này, Lê Tiêu Tiêu cảm thấy chán ghét tận cùng.

Chu Linh và Vương Hương cũng nhìn thấy cô, làm động tác cắt cổ với đầy ác ý.

Lê Tiêu Tiêu nheo mắt rồi quay người bỏ đi, mặc kệ phía sau vang lên tiếng cười lớn. Cô tiếp tục nhặt nhạnh thép phế liệu, gỗ, xi măng vụn trên đường, bất cứ thứ gì có ích đều được nhét vào túi đựng đồ. Thực ra, cô đang cất giữ vào kho của hệ thống trong đầu mình. Đối với cô, chẳng có gì là không cần thiết, mọi thứ đều là tài nguyên quý báu.

Nhặt được một lúc, sợ có người để ý, cô đổi sang một con phố khác. Dù việc vào nhà bỏ hoang để cướp đoạt sẽ nhanh hơn, nhưng cô lo lắng về sự xuất hiện của các loài thú biến dị sẽ không được an toàn, vậy nên đã chọn cách đi nhặt đồ bên ngoài dù mệt mỏi hơn.

Cô không bỏ qua bất cứ thứ gì chạm được, luôn để ý đến tình hình của hệ thống trong đầu.