“Được.” Thẩm Hoài Du chống tay lên sô pha, chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm. Hơi nước bốc lên chưa tan hết, không gian hẹp tràn ngập mùi hương của Khương Lạc Lạc, cùng với hương sữa tắm hòa quyện. Anh không kìm được hít sâu một hơi, cúi người cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ, nó chỉ có một mình Khương Lạc Lạc đã mặc.
Anh khép cửa lại, nhẹ nhàng ngửi một chút, rồi mấp máy chóp mũi, thẳng đến khi Khương Lạc Lạc gõ cửa, tiếng nói mềm mại nhưng dồn dập truyền đến: “Anh đã xong chưa? Em không nhịn được nữa…”
Thẩm Hoài Du xoa xoa chóp mũi, đem chiếc qυầи ɭóŧ xoa thành một đống, sau đó mở cửa phòng tắm, liếc mắt thấy Khương Lạc Lạc đang kẹp chân, đầu gối phấn hồng cọ đi cọ lại, chân thì dán sát vào nhau. Anh không kìm được mà nói: “Có cần anh giúp em không?”
Khương Lạc Lạc trừng lớn mắt, mắng: “Biếи ŧɦái.”
Nói xong, Khương Lạc Lạc đẩy Thẩm Hoài Du ra, đi vào phòng tắm. Thấy anh vẫn đứng yên đó, cậu hơi nhấp môi, đuôi mắt bỗng chốc hồng lên: “Ra ngoài đi —”
Thẩm Hoài Du lúc này mới cầm chiếc qυầи ɭóŧ ra ngoài.
Anh sợ Khương Lạc Lạc phát hiện hành vi của mình, nên rất nhanh đã giặt sạch chúng và treo lên.
Khương Lạc Lạc đi ra từ WC, thấy Thẩm Hoài Du đang giúp em sắp xếp tủ quần áo, liền hừ một tiếng: “Cút đi, em muốn đi ngủ.”
Thẩm Hoài Du đóng cửa tủ, quay đầu lại nhìn Khương Lạc Lạc, ánh mắt tràn đầy mong chờ: “Lạc Lạc, anh cũng muốn một cái hôn ngủ ngon, được không?”
Khương Lạc Lạc trong lòng lầm bầm, sao mà giống cún thế, lúc nào cũng thích đem nước miếng dính vào mặt người khác.
【 Theo nguyên cốt truyện, vai chính thụ đã giao toàn bộ thẻ ngân hàng cho nguyên chủ, để an ủi vai chính thụ. Thừa dịp thân mật, nguyên chủ đã bán đi những món đồ không đáng giá của vai chính. 】
“Được rồi.”
Khương Lạc Lạc đành phải đến gần Thẩm Hoài Du, hờ hững đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, tay thì nhẹ nhàng thăm dò ở đùi anh.
Cảm giác mềm mại trên mặt khiến Thẩm Hoài Du như nổi trống, gương mặt anh đỏ ửng lên từng đợt.
Lạc Lạc thân thiết với anh, chủ động lại gần, miệng thì mềm mại, anh thực sự muốn nếm thử.
Cảm giác tay nhỏ mềm mại trên đùi anh khiến lửa trong lòng anh bùng cháy.
Thẩm Hoài Du đưa tay ôm lấy Khương Lạc Lạc, rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đầy sương mù của em, cố gắng làm như không mấy hài lòng.
Anh tâm thần hoảng hốt, theo bản năng buông tay: “Lạc Lạc, em muốn làm gì cũng được, anh tuyệt đối không phản kháng.”
Khương Lạc Lạc hừ nhẹ một tiếng, từ túi quần Thẩm Hoài Du móc ra chiếc đồng hồ: “Cái này em sẽ nhận lấy.”
“Chỉ có cái này thôi sao? Không có gì khác muốn sao?” Thẩm Hoài Du nhìn em, trong mắt lộ ra chút cảm xúc khó phân biệt, ngón tay nhẹ cuộn lại, hư đỡ vai Khương Lạc Lạc.
“Còn có cái gì?” Khương Lạc Lạc ghé sát vào, thăm dò nhìn vào túi quần Thẩm Hoài Du, “Không có gì hết nhỉ?”
Thẩm Hoài Du rũ mắt nhìn tóc ngắn xoã tung của Khương Lạc Lạc, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Nụ hôn đầu tiên của anh vẫn còn ở đây.”
Khương Lạc Lạc chỉ nhẹ nhàng “nga” một tiếng: “Nếu không có những thứ khác thì anh đi ra ngoài đi.”
Dù sao em cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Lạc Lạc, anh là bạn trai của em, đúng không?” Thẩm Hoài Du tiến thêm một bước, hơi cúi đầu nhìn vào đôi môi đỏ bừng của cậu, cảm xúc trong mắt tựa như dòng dung nham sôi trào, phảng phất chỉ cần một giây nữa là mất kiểm soát, hơi thở nóng rực phả vào má Khương Lạc Lạc, thanh âm trầm thấp, “Giờ anh có thể thân mật với em không?”