Hai người đi thang máy trở về tầng của mình, Thẩm Hoài Du đến cửa thì nhẹ nhàng buông Khương Lạc Lạc ra, lấy chìa khóa mở cửa. Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Lạc Lạc, em đã về rồi…”
Khương Lạc Lạc quay đầu lại. Ánh mắt của Tạ Gia Nam sáng lên, tóc vàng như một chú cún vui vẻ, khóe miệng không thể kiềm chế nụ cười, như thể nhìn thấy chủ nhân trở về.
“Cậu sao lại ở đây?” Thẩm Hoài Du sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, liếc nhìn Tạ Gia Nam, cau mày.
Tạ Gia Nam tiến lại gần Khương Lạc Lạc, đôi mắt đen sáng rực: “Lạc Lạc, anh có chuyện muốn nói với em.”
Khương Lạc Lạc ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt, đôi mắt hơi hồng và chứa nước: “Hôm nào nói sau nhé, hôm nay đã khuya rồi.”
“Chỉ một câu thôi, nói xong thì anh đi.” Tạ Gia Nam nói, rồi lấy ra hai chiếc lắc chân bằng vàng, đặt vào lòng bàn tay Khương Lạc Lạc, ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Được rồi.” Khương Lạc Lạc nhận lấy hai chiếc lắc chân, đi theo Tạ Gia Nam lên lầu để nói chuyện.
Thẩm Hoài Du mở cửa sau đó, đặt những món quà lên huyền quan, rồi vô tình đứng bên ngoài cửa thang máy, lắng tai nghe.
“Lạc Lạc, những gì Tạ Uyên có thể cho em, anh cũng có thể. Hắn không làm được, anh có thể. Em không hiểu hắn đâu, hắn có tính chiếm hữu và khống chế rất mạnh, khi biết được sự tồn tại của Thẩm Hoài Du, hắn sẽ không bỏ qua cho em.” Tạ Gia Nam nói với giọng nôn nóng, tay ấn trên vai Khương Lạc Lạc, để lại dấu tay phấn hồng.
Khương Lạc Lạc hơi nao nao, theo như nguyên cốt truyện, Tạ Gia Nam không phải mong muốn cậu nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó thậm chí là nhập nhằng quan hệ với vai ác càng tốt sao?
Tại sao anh ta lại muốn khiến mình rời khỏi vai ác, mà không ở bên cạnh Tạ Uyên?
【 Có lẽ, việc cậu có rời khỏi vai ác không quan trọng, vì vai chính công đã nắm giữ nhược điểm của cậu. Quan trọng là nếu cậu ở bên cạnh vai ác thì vai chính thụ là Thẩm Hoài Du sẽ bị trả thù. Vai chính công là Tạ Gia Nam vì bảo vệ vai chính thụ, mới phải lừa gạt cậu kêu cậu ròi xa vai ác là Tạ Uyên 】
Khương Lạc Lạc lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra hệ thống ca ca thật thông minh.
Cậu tức giận đẩy Tạ Gia Nam ra, gương mặt hiện lên một màu đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp mang vẻ phẫn nộ: “Anh đang uy hϊếp em sao?”
Tạ Gia Nam cúi đầu, những lọn tóc vàng rũ xuống che đi ánh mắt không cam lòng, hắn nhẫn nhịn cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, giọng nói thường ngày trong sáng giờ mang một tia cẩn thận: “Lạc Lạc, anh không có ý đó, anh chỉ là nói cho em sự thật. Anh có thể chịu đựng sự tồn tại của Thẩm Hoài Du, nhưng Tạ Uyên thì không.”
Khương Lạc Lạc nghĩ hắn vẫn đang giả vờ, bèn hỏi ngược lại: “Nếu anh có thể chịu đựng Thẩm Hoài Du, tại sao lại không thể chịu đựng Tạ Uyên? Còn nữa, sao anh lại muốn đổ hết chuyện lên đầu em như vậy?”
Tạ Gia Nam sắc mặt cứng đờ, tay đỡ cửa, các ngón tay hơi trắng bệch: “Lạc Lạc, thật xin lỗi, là anh sai. Anh sẽ xử lý tốt.”
Lạc Lạc nói đúng, chỉ cần hắn đánh bại Tạ Uyên, mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề.
“Lạc Lạc, cảm ơn em đã khích lệ anh. Em thật tốt. Đến lần sau chúng ta gặp nhau, anh nhất định sẽ khiến em mở mang tầm mắt.” Tạ Gia Nam tiến thêm một bước, cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào trán Khương Lạc Lạc, hắn nhỏ giọng hỏi: “Có thể ôm một chút không?”
“Được.” Khương Lạc Lạc nhẹ nhàng ôm một cái rồi định buông ra, nhưng Tạ Gia Nam lại không nỡ rời tay.
Mùi hương trên người thật quyến rũ, vòng eo mềm mại, cuối cùng nhất định là thuộc về hắn.