Ngọn lửa lớn bay thẳng đến trán, Hắc Khi Dạ trừng lớn mắt, rất nhanh lui về phía sau tránh đi công kích trí mạng.
Cô Ngự Hàn nhân cơ hội đuổi theo xuống, thi pháp làm cho tốc độ của mình rớt xuống nhanh hơn, đuổi theo Bối Bối ở không trung.
“Tiểu Bối Bối, mau nắm lấy tay của ta.” Hắn thét lên kinh sợ, trong mắt toàn vội vàng kích động.
Hai mắt của Bối Bối đẫm lệ sương mù, vừa khóc vừa cười nắm lấy tay của hắn, tình cảm thầm kín khóc gọi: “Cô Ngự Hàn.”
Hai tay nắm lấy nhau, hơi ấm của hắn, trong lòng bàn tay của nàng.
Cảm động, tràn đầy trong lòng.
“Ta nắm lấy được nàng rồi.” Cô Ngự Hàn vui sướиɠ cơ hồ ửng hồng cả mắt, nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng.
Ngay trong nháy mắt, kiếm của Hắc Khi Dạ thẳng tắp đâm đến bóng dáng Cô Ngự Hàn, ánh sáng lạnh lấp lánh, từ trời rơi xuống.
“Đừng!” Bối Bối hoảng sợ nhìn mũi kiếm bén nhọn kia đã đâm đến Cô Ngự Hàn, theo bản năng dùng sức kéo tay của Cô Ngự Hàn, toàn thân vừa chuyển, che ở trước mặt hắn.
“Hự.” Một tiếng động đâm thủng từ trên người Bối Bối truyền đến.
“Xích……” Lại một tiếng, kiếm không lưu tình chút nào rút ra, mang ra nhiều giọt máu tươi loang lổ, ở giữa không trung bay xuống.
“Phốc……” miệng của nàng phun ra máu tươi, lên trên mặt trắng nhợt của Cô Ngự Hàn, thân mình mềm nhũng ngửa ra phía sau.
Vết máu trên mặt, nóng nóng, rất nhanh lạnh đi, Cô Ngự Hàn dại ra, chỉ biết là ôm chặt tấm thân mềm mại của nàng rơi xuống, tiếng gió chung quanh sớm đã không thể tiến vào trong tay của hắn.
“Đừng…… Đừng như vậy, Tiểu Bối Bối, không thể như vậy, làm sao có thể như vậy, a……”
Bắt đầu từ mất hồn thì thào, đến cuối cùng gào thét xé tim xé phổi, chọc thủng tận trời xanh.
……
Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối thật cẩn thận rơi trên mặt đất, tâm thần tất cả đều vỡ tan ôm nàng, ánh mắt rưng rưng.
Máu của nàng, dòng máu ấm áp không ngừng chảy ra, ướt sũng chiến bào của hắn.
“Tiểu Bối Bối, mở to mắt ra nhìn ta đi, ta là Cô Ngự Hàn, là đại ấm lô của nàng, van cầu nàng hãy kiên trì, không thể bỏ ta lại, tuyệt đối không thể, mở to mắt ra được không……”
Giọng của hắn dường như vỡ vụn, một tiếng nghẹn ngào lập tức tràn ra cổ họng.
“Ưhm……” Bối Bối đau đớn lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Tay của Cô Ngự Hàn run run lau khóe miệng của nàng, cuối cùng lau không hết được máu tươi, hắn không cách nào khống chế được hốc mắt đỏ lên: “Tiểu Bối Bối……”
Tiếng gọi bi thương nghẹn nào mơ hồ tiến vào lỗ tai, rất nhẹ rất nhẹ, lại làm lòng nàng đau nhói, thần chí của nàng cũng tỉnh lại.
Nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, cố gắng chống mi mắt lên, khuôn mặt tuấn tú phóng đại cứ như vậy tiến vào tầm mắt của nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng mở to mắt ra nhìn ta.” Hắn dừng nhưng vui mừng cực điểm mà khóc.
Bối Bối từ từ chớp chớp mi mắt, làm cho tầm mắt có thể rõ ràng một chút.
Nàng nhìn thấy cặp mắt anh tuấn luôn mang theo ý cười quen thuộc kia giờ phút này lại tràn ngập lệ hồng, ướt đẫm đôi mi vừa dài vừa dày của hắn.
Yếu ớt thở hổn hển, nàng nuốt mùi vị tanh tanh xuống cổ họng, cố gắng nở ra một nụ cười với hắn: “Cô Ngự Hàn, chàng……đôi mắt chàng như thế nào lại đỏ như vậy? Chàng là nam nhân, đừng…… đỏ mắt nga.”
Nàng muốn đưa tay lên chạm vào hắn, nhưng mà tay rất nặng, không đưa lên được.
Hắn vội vàng đưa tay cầm lấy tay nàng đặt lên mặt mình, âm thầm nuốt lệ nam nhi vào trong đáy mắt, trên khuôn mặt tà mĩ tràn đầy thâm tình chân thành.
“Tiểu Bối Bối, ta lập tức mang nàng trở về chữa thương.”
Nói xong, hắn muốn ôm nàng dậy, nhưng mà, hắn mới có tác động một chút, Bối Bối lại đau đến dường như muốn mê đi.
“Đừng…… Đừng cử động, ta đau quá, ưhm……” Ngực của nàng như muốn ngạt thở, máu tươi lại phun ra, rơi xuống trên hỉ phục màu đỏ của nàng, đỏ đến chói mắt.
“Được được, ta không động, ta không động, nàng đừng…… đừng hộc máu nữa…… Tiểu Bối Bối……” Hắn nghẹn ngào ra tiếng, nước mắt rốt cục không thể ngăn chặn được theo khóe mắt rớt xuống.
Đôi mắt của Bối Bối rưng rưng nhìn hắn, hao tổn hết sức lực toàn thân mới làm cho mình duy trì tỉnh táo.
Ngón tay của nàng đi động trên mặt của hắn, đính lên tay nước mắt của hắn, tiếp xúc ẩm ướt làm cho nước mắt của nàng rơi xuống.
“Đừng khóc, ta thích nhìn…… nhìn nụ cười…… xấu xa của chàng, giống như trên đời này không có……chuyện gì làm khó được chàng……”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn liên tiếp gật đầu: “Được được, nàng thích ta cười, ta liền cười cho nàng xem, chỉ cần nàng khỏe, cái gì ta cũng đều đồng ý với nàng.”
Hắn cố gắng giương khóe môi lên, lại phát hiện thất bại, thì ra…… Cười, cũng cần sức lực.
Đau lòng, rút cạn hết sức lực của hắn, hắn thế nhưng cười không nổi.
Bối Bối lắc lắc đầu, nước mắt lại nhỏ giọt rơi xuống: “Đừng như vậy, ta sẽ…… không có việc gì, vết thương…… của ngươi còn đang chảy máu……”
Tiếng gió chung quanh bỗng nhiên bị ngăn trở, Hắc Khi Dạ đứng ở đầu gió, kiếm trong tay dưới ánh tuyết lấp lánh sắc bén, thẳng chỉ vào bọn họ.
Bạc môi màu đỏ của hắn lộ vẻ giễu cợt cười lạnh: “Kiêm điệp tình thâm như vậy, không bằng ta liền cho đôi nhân tình các ngươi chết cùng một chỗ.”
Bối Bối không để ý đến Hắc Khi Dạ, nàng dùng hết sức lực toàn thân đẩy Cô Ngự Hàn: “Chàng bị thương, đánh không lại hắn, mau…… Đi mau.”
“Ta sẽ không bỏ nàng lại.” Cô Ngự Hàn cầm chặt lấy tay nàng không chịu buông ra, đôi mắt đen kiên định nhìn nàng.
Sự lo lắng tiến vào trong lòng nàng, nàng lắc lắc đầu: “Đừng như vậy…… Đừng cho việc ta chắn một kiếm kia cho chàng trở nên vô nghĩa.”
“Tiểu Bối Bối!” Tiếng nói của hắn khàn khàn kiên trì.
Hắn không thể nào bỏ lại nàng, không thể!
Đáy mắt của Hắc Khi Dạ lướt qua sát ý khát máu, giơ kiếm đâm đi: “Cùng đi chết đi.”
“Đại ca,đừng!”
Đột nhiên có một giọng nói vang đến, một bóng đen lao thẳng tới Hắc Khi Dạ, gió xoáy mạnh mẽ đánh về phía chuôi kiếm của Hắc Khi Dạ.
“Keng” Một tiếng thanh thúy tiếng vang lên, kiếm trong tay của Hắc Khi Dạ đứt thành hai nửa.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Hắc Khi Dạ hầm hầm trừng mắt với người che trước mặt hắn.
“Phong đệ, còn không mau tránh ra, ta đây là đang diệt trừ uy hϊếp đối với Hắc Phong quốc, chỉ cần diệt trừ Xích Diễm quốc, Hắc Phong quốc chúng ta liền xưng bá thiên hạ! Tránh ra!”
Hắc Khi Phong lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định đối đầu với Hắc Khi Dạ: “Không, đại ca, ta sẽ không cho huynh gϊếŧ chết Tiểu Bối, đại ca, thu tay lại đi.”
Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút khẩn cầu.
“Câm miệng! Xem ra ta đã rất mềm lòng đối với đệ!”
Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nhíu lại, trong mắt lộ ra một tia chua sót, một tia điên cuồng: “Ta sẽ chứng minh cho Phụ Vương xem, chỉ có ta mới là thích hợp nhất làm Vương thống trị thiên hạ!”
“Đại ca……” Giọng nói Hắc Khi Phong đau xót khản đi.