Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 267: Sủng ái

Hắc Khi Dạ mặt mày cau có đi vào tế ti điện, bên trong tế ti điện u ám lập tức liền ngăn cách với không khí vui mừng náo nhiệt bên ngoài.

Tế ti vội ra nghênh đó,chiếc cằm nhọn thắt chặt lại: “Điện hạ, tình huống xem ra thực không lạc quan.”

“Ừ.” Hắc Khi Dạ hừ nhẹ một tiếng hất tay áo ngồi xuống.

Tế ti rất nhanh đóng cửa lớn của điện, cẩn thận quan sát chung quanh một lượt, không nhìn thấy ai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Điện hạ, trong cung đều truyền đi tin tức nhị điện hạ lợi dụng Hắc tinh ngọc bội tu pháp, pháp lực lại nâng cao một bước, hơn nữa Hắc Vương đem Tô Bối Bối chỉ hôn cho nhị điện hạ, lúc này lập trường của mọi người đều dao động, mọi người đều đang lén lút nói Hắc Vương đã muốn quyết định hủy đi chức thái tử của điện hạ.”

Hắc Khi Dạ cả người cứng lại, ly rượu trong tay lập tức bị bóp nát.

Mi tâm của hắn nhíu chặt, ở chỗ sâu trong đáy mắt cất giấu phẫn nộ sâu sắc.

“Ta tuyệt đối sẽ không để cho phụ Vương làm như vậy, nếu lúc trước không chuẩn bị cho ta kế thừa Vương vị, thì đừng phong ta làm thái tử, bây giờ mới thay đổi người, bảo ta còn mặt mũi gì!”

Lời nói này của hắn, dường như bức ra từ kẽ răng nghiến chặt.

Tế ti suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra hai bình thuốc, một xanh một đỏ: “Điện hạ, thuộc hạ có biện pháp xoay chuyển cục diện.”

“Đây là cái gì?”

Lắc lắc lọ màu lam trong tay, tế ti âm hiểm cười: “Đây là vong tình huyết độc, dùng cổ độc nghiên cứu chế tạo mà thành, trên thế gian này không có giải dược, chỉ cần cho Tô Bối Bối ăn vào, nàng sẽ từ từ quên Xích Diễm Vương.”

Hắc Khi Dạ trừng mắt hung tợn nhìn tế ti một cái.

“Làm cho Tô Bối Bối quên Cô Ngự Hàn? Chẳng phải là tạo cơ hội cho Phong đệ, đây là một biện pháp hay ho gì!”

Tế ti ha ha cười vài tiếng, sau đó đem bình màu đỏ đưa lên trước mặt Hắc Khi Dạ.

“Điện hạ, đây là phệ hồn tán, chỉ cần điện hạ thần không biết quỷ không hay cho nhị điện hạ ăn vào, cho dù tu vi của nhị điện hạ có cao tới đâu, đều từ từ bị ăn mòn chỉ còn lại một cái xác không hồn, đến lúc đó tùy ý điện hạ ngài khống chế.”

Hắc Khi Dạ “Vèo” đứng lên, lảo đảo lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm lọ màu đỏ như nhìn thấy quái vật.

Hắn hung tợn kéo vạt áo tế ti, mặt mày nổi lên lửa giận lạnh lùng, ánh mắt phun ra lửa giận dường như muốn cắn nuốt tế ti.

L*иg ngực phập phồng dữ dội, hắn tức giận thực dọa người, giọng nói đã có chút run run: “Tế ti, ngươi thật to gan, thế nhưng muốn ta dùng thứ ác độc như vậy đối phó Nhị đệ.”

“Khụ khụ khụ……” Tế ti bị siết chặt mặt và cổ đều đỏ lên, nhưng mà không hề bị tức giận của Hắc Khi Dạ dọa lui.

Hắn cố gắng lấy hơi nói: “Điện hạ nếu không đối phó nhị điện hạ, như vậy chính là chờ bị nhị điện hạ kéo người khỏi ngai vị thái tử, đến lúc đó điện hạ hối hận như thế nào cũng không kịp, chỉ biết trở thành trò cười cho người khác.”

“Ngươi……” Hắc Khi Dạ trừng mắt oán hận, lại chỉ có thể mặc cho tức giận cắn nuốt chính mình.

Hắn bỏ tế ti ra, nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn rơi vào trầm lãnh quỷ dị.

Tế ti thật vất vả hít thở thông nhuận, tầm mắt của hắn di chuyển qua lại giữa hai bình dược: “Điện hạ chỉ cần tận dụng triệt để hai bình này, đến lúc đó đã khống chế được nhị điện hạ, điện hạ có thể chiếm được Tô Bối Bối, chỉ cần điện hạ tốn chút tâm tư lấy lòng Tô Bối Bối, làm cho Tô Bối Bối cam tâm tình nguyện với điện hạ, còn sợ nàng không lấy Hắc Tinh ngọc bội để giúp điện hạ tu pháp sao?”

Nghe vậy, quyền đầu trong tay của Hắc Khi Dạ thu lại, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi căng lên.

Hắn hít thở nặng nề, trong lòng bắt đầu đấu tranh.

……

Hắc Khi Phong hưng phấn bừng bừng đi vào chỗ cung điện của Bối Bối, trong tay cầm một hộp gấm.

Mới bước qua ngưỡng cửa, hắn liền nhanh chóng cất giọng gọi to: “Tiểu Bối, nàng xem xem ta mang cái gì đến cho nàng đây.”

Bối Bối nghe được tiếng của hắn, đưa tay vỗ vỗ hai má, cố gắng nở ra một nụ cười, chậm rãi từ trong phòng đi ra ngoài.

Nhìn thấy nàng đi ra, giống như có trang điểm qua một lượt, ánh mắt của Hắc Khi Phong sáng lên, bước tới chào đón.

“Tiểu Bối, nàng thật xinh đẹp.”

Bối Bối thản nhiên cười, hơi nhướng mày giả vờ không vui quở mắng: “Ta vốn rất xinh đẹp, bây giờ ngươi mới phát hiện a.”

Tâm trạng của Hắc Khi Phong hiển nhiên rất tốt, hắn đưa tay vuốt dọc mũi của nàng, bạc môi nở nụ cười dung túng, xúc động vì được cùng nàng vui đùa ầm ĩ.

“Ha ha…… Tiểu Bối, nàng thật biết giả vờ.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bối Bối bĩu môi, liếc hắn một cái.

Trong mắt của Hắc Khi Phong như là chứa một dòng nước dịu dàng sóng sánh, nhu tình chân thành tràn ra.

“Đúng đúng đúng, Tiểu Bối nói cái gì thì chính là cái đó. Đến đây, ta cài cho nàng một vật để càng thêm xinh đẹp.”

Nói xong, hắn kéo nàng ngồi vào trước gương, sau đó lấy một cây trâm ra khỏi hộp gấm, nhìn gương mà cài vào búi tóc của nàng.

Bối Bối nhìn cây trâm trên búi tóc trong gương, sáng bóng như ngọc, lại giống như phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, hoa văn rất tinh xảo.

Nàng đưa tay sờ sờ, kinh ngạc phát hiện cây trâm thế nhưng có cảm giác như có sự sống.

“Hắc Khi Phong, cây trâm này……” Nàng có chút tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc kéo dài âm cuối.

“Thích không? Cây trâm này là ta tự mình ngưng luyện thành.”

Vẻ mặt của Hắc Khi Phong mong chờ nhìn nàng, trong đôi mắt đen trong suốt ẩn chứa một tia khẩn trương.

Nàng sẽ thích chứ?

Bối Bối hơi hạ mắt, trong đầu lướt qua hình ảnh cây trâm hình rắn màu đỏ, trong lòng cảm thấy đau đớn âm ỷ.

Nàng rất nhớ Cô Ngự Hàn……

Trước đây, Cô Ngự Hàn cũng đã tặng cho nàng một cây trâm, sau đó trong lúc đánh nhau với huynh đệ bọn họ đã bị hủy, nhưng mà may mắn cây trâm chỉ là năng lượng trên người Cô Ngự Hàn hóa thành.

Hồi lâu cũng không thấy nàng trả lời, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt mất mát của nàng.

Lòng Hắc Khi Phong thắt lại một chút, khuôn mặt thanh nhã lướt qua một tia suy sụp, chỉ trong nháy mắt, bờ môi của hắn lại nở ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

“Tiểu Bối, nàng không thích thì ta giúp nàng gỡ xuống.”

Tay nàng, thực mềm mại, phủ lên mu bàn tay hắn, cảm giác tiếp xúc mềm mại lại mang theo độ ấm của nàng, hâm nóng lòng của hắn.

Hắn nở nụ cười: “Nàng thích là tốt rồi, thời tiết bên ngoài tốt lắm, ta đắt nàng đi ra ngoài một chút?”

“Ừ.” Bối Bối đứng lên, nhanh một bước đi trước hắn, nàng sợ biểu hiện trên mặt mình không biết có thể giả vờ được đến bao lâu.

Hắn đối xử với nàng càng tốt, nàng lại càng cảm thấy có tội.

Hắc Khi Phong sâu kín nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, đáy mắt lướt qua một tia đắng chát, lại nhanh chóng biến mất.

Hắn giương lên nụ cười tươi, đuổi kịp bước chân của nàng.