Quan sát một cách cẩn thận ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối hiểu được vài điều.
“Được!” Bối Bối trả lời, nam nhân nên có loại khí phách này nha, nhìn vẻ mặt Thương Tuyệt Lệ, nàng đã hiểu rõ ràng, đầu gỗ muốn làm một cuộc cách mạng!
Cứ tùy ý, nàng nháy mắt với vẻ mặt hoang mang không biết làm thế nào của Khả Y, sau đó liền xoay người đóng cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại tiếng gọi của Khả Y bị ngăn cách ở phía trong.
Trong phòng, một không khí lặng im làm cho người ta hít thở không thông.
Khả Y do dự bất an cúi đầu, tầm mắt nhìn thẳng xuống đôi giày.
Chỉ là, trên đỉnh đầu có ánh mắt nhìn nóng rực lại làm cho nàng cảm thấy run rẩy.
Thương Tuyệt Lệ thấy nàng vẫn cúi đầu, cằm co rụt lại, hơi nhếch môi đi đến đứng trước mặt nàng.
Trong nháy mắt, khí chất nam nhân mạnh mẽ bức bách tấn công về phía Khả Y, theo trực giác nàng muốn lùi về sau, lại bị cánh tay khỏe mạnh hữu lực của hắn giữ lấy thắt lưng, đồng thời rơi vào trong l*иg ngực dày rộng của hắn.
“A……” Nàng kinh hoảng hô một tiếng ngẩng đầu lên, mặt hắn ở gần trong gang tấc, đôi mắt của nàng chứa đầy hoang mang, xen lẫn lúng túng.
Hắn như thế nào có thể ôm nàng như vậy.
“Thương công tử, xin người đừng làm như vậy.” Nàng yếu ớt mở miệng, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng không cách nào làm hắn chuyển động.
Thương Tuyệt Lệ mắt sáng như đuốc nhìn sát vào nàng, nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của nàng, hắn buồn bã nói:“Khả Y, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
“Ngươi đã làm tổn thương ta rồi.” Khả Y thốt ra, sau khi nói xong, nàng vội che miệng mình, ánh mắt nhịn không được trở nên mờ mịt, những giọt trong suốt mang theo sự yếu ớt, xen lẫn bi thương.
Nhìn những giọt nước trong suốt trong đôi mắt nàng, như mang theo lời lên án, ngực của hắn đau đớn:“Nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào mới không thương tổn đến nàng?”
Mắt đẹp của nàng chớp chớp, một giọt lệ không cẩn thận trượt xuống, tiếng nói của nàng vỡ vụn nghẹn ngào:“Cách xa ta một chút, đừng đến gần ta nữa.”
“Không……” Hắn dường như thống khổ hét lên.
“Vì sao không chịu cho ta cơ hội, ta thích nàng, nàng cũng thích ta.”Giọng nói của hắn vẫn cứng rắn như trước, nhưng lại hiện rõ sóng tình không thể kiềm chế.
“Ở cùng một chỗ với ngươi, ta sẽ cảm thấy rất đau khổ, ngươi có hiểu hay không? Ta không xứng, van cầu ngươi hãy đi lấy mấy vị thiên kim Vương tộc đó đi.” Khả Y dường như khóc cầu xin hắn.
“Nàng…… Muốn ta đi lấy nữ nhân khác? Đây chính là lời nói thật lòng của nàng?” Hắn dường như cắn chặt răng mới buộc được mình hỏi ra điều đó, trái tim đang đập, bởi vì lời nói của nàng dường như làm cho nó ngừng đập, một nỗi đau xé lan khắp toàn thân của hắn, làm cho hắn không khỏi buông lỏng kiềm chế đối với thắt lưng của nàng, bước chân không ổn định lùi từng bước.
Nhìn khuôn mắt đau khổ của hắn, nhưng vẫn cương nghị như trước, Khả Y nhắm mắt, cố nén nỗi đau một lần nữa đánh úp trong đầu, cố gắng tỏ ra nụ cười nhẹ.
“Đúng vậy, ngươi đi lấy người khác đi, ta…… Ta sẽ chúc phúc cho ngươi.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất nhẹ, tựa như đám mấy trắng bay lướt qua vùng núi hoang vu, cứ như vậy lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta nắm giữ lấy không được.
Nhưng, giọng nói nhẹ nhàng như vậy, lại đánh bại hắn, hắn dường như lảo đảo từng bước, hao hết sức lực toàn thân mới đứng vững.
Khuôn mặt của hắn, từ thống khổ dần dần chuyển thành đờ đẫn, sau đó, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười thực nhạt thực nhạt, bi ai đến vô lực.
“Được, ta đi lấy người khác.” Hắn lạnh nhạt nói một câu, sau đó xoay người, từng bước một rời đi.
Trong lòng, vẫn là mang theo một tia hy vọng, có lẽ, nàng sẽ mở miệng giữ hắn lại.
Nhưng, cho đến lúc hắn đi ra đến cửa, cửa phòng đóng lại, vẫn không nghe được tiếng gọi của nàng, cho dù là một tiếng…… Cũng không có, hắn tuyệt vọng.
Cả người cứng ngắc, hắn giống cái xác không hồn kéo lê bước chân nặng nề rời đi.
Thì ra, từ trước đến giờ đều chỉ có hắn cần nàng, nàng lại không cần hắn.
Trên đường đi, đôi mắt bị gió tuyết lạnh lão thổi đau đớn, loáng thoáng lấp lánh hơi nước, tầm mắt của hắn mờ nhạt dần……
Nhìn phía cánh cửa đã đóng chặt, Khả Y rốt cục nhịn không được đau đớn khóc thành tiếng, thân người mềm nhũn khụy xuống trên mặt đất, nàng che mặt mà khóc.
“Thực xin lỗi, Thương công tử, ta…… Ta không phải cố ý muốn chọc giận làm “chàng” đau lòng, thực xin lỗi……” Giọng nói vỡ vụn đứt quãng, mang theo nghẹn ngào.
Hồi lâu, Bối Bối cực kỳ hào hứng tiến đến gõ cửa:“Khả Y, ta là Bối Bối, ta muốn vào nha.”
Nghe được tiếng gọi ngoài cửa, Khả Y vội vàng lau nước mắt, sắp xếp lại cảm xúc của mình, sau đó mới đi mở cửa.
“Bối Bối.” Nàng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, giọng nói khàn khàn lại bán đứng sự yếu ớt của nàng.
Bối Bối liếc mắt một cái liền nhìn ra hai mắt sưng đỏ của Khả Y, nàng mở to mắt:“Khả Y, nàng khóc? Có phải cái tên Thương Tuyệt Lệ kia khi dễ nàng hay không?”
Chẳng lẽ nàng nhìn lầm Thương Tuyệt Lệ? Hắn không phải đến thổ lộ với Khả Y, mà đến làm thương tổn trái tim của Khả Y?
Khả Y lắc lắc đầu, cố lộ ra nụ cười:“Không phải, không ai khi dễ ta.”
“Vậy vì sao nàng khóc?” Bối Bối thúc ép hỏi.
“Ta…… Ta chỉ là nhất thời nhớ tới chuyện đau lòng trước kia, cho nên…… Cho nên đau khổ trong lòng…… Liền khóc.”
Khả Y biện bạch, ánh mắt có chút mờ mịt, cuối cùng, nàng vội nhìn Bối Bối:“Thương công tử không có khi dễ ta, thật sự không có.”
Bối Bối nghi ngờ nhìn dáng vẻ nóng lòng bảo vệ Thương Tuyệt Lệ của nàng, quyết định tạm thời kiềm chế nghi vấn trong đầu.
Lấy khăn tay ra vì lau nước mắt cho Khả Y, nàng nhẹ giọng an ủi nói:“Khả Y, chuyện quá khứ đều trôi qua, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, nàng khóc như vậy, ta sẽ rất lo lắng, có cái gì khó khăn, nàng có thể nói cho ta biết, cho dù ta không thể giúp đỡ, cũng có thể làm người lắng nghe tốt.”
Nàng gián tiếp cổ vũ Khả Y nói ra những điều chất chứa trong lòng.
Khả Y cảm động nhìn đôi mắt chân thành của Bối Bối, mở miệng, lại thủy chung không chịu nói gì.
Thấy thế, Bối Bối chỉ có thể thở dài, tính tình của Khả Y rất nhút nhát sống nội tâm, nàng nên giúp Khả Y như thế nào đây?
Trên phố xá náo nhiệt, Hắc Khi Dạ lo lắng đứng ở đầu đường nhìn xung quanh, thỉnh thoảng hỏi tùy tùng bên người:“Lôi Hành, ngươi nhận được hồi báo của Lôi Vân chưa, cuối cùng Phong đệ đi nơi nào?”
“Thuộc hạ tạm thời chưa liên lạc được với Lôi Vân, nhị điện hạ còn không biết tung tích.” Sắc mặt của Lôi Hành có chút hổ thẹn.
“Lại tăng thêm người đi, trước khi mặt trời lặn ta muốn nhìn thấy Phong đệ bình yên vô sự trở về, có nghe hay không, bằng không ngươi xách đầu của Lôi Vân tới gặp ta!” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ sắc bén quét qua Lôi Hành, sau đó phất tay áo rời đi.