Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 241: Hắc khi phong

Bầu trời u ám, còn đọng lại bóng đêm.

Bối Bối thoải mái mà nằm trong chăn mềm mại, đang ngủ say, khuôn mặt bởi vì ấm áp mà đỏ bừng.

Cô Ngự Hàn sột soạt mặc xong quần áo, sau đó nghiêng người quan sát kĩ gương mặt đang ngủ của nàng, nghe tiếng hô hấp đều đều nhẹ nhàng của nàng, bạc môi của hắn mỉm cười mang theo một chút sủng nịch.

Không đành lòng đánh thức nàng, nhưng bọn họ phải chuẩn bị xuất phát.

Tiến lại gần hôn lên mi tâm của nàng, hắn đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của nàng:“Tiểu Bối Bối, tỉnh tỉnh.”

Cảm giác được có người quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, theo bản năng nàng trở người, miệng than thở:“Đừng ầm ỹ.”

Cô Ngự Hàn cười ha ha, trò đùa dai lại bắt đầu, thổi khí lỗ tai vào của nàng:“Tiểu Bối Bối, cháy, mau tỉnh lại, bằng không lửa liền thiêu đến đây nha.”

Lỗ tai ngứa, giống như bị người ta thổi, Bối Bối bắt đầu có chút trằn trọc, nàng lại xoay người lại, kéo chăn lên lỗ tai ngăn cách tất cả quấy nhiễu.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn cười khẽ lắc đầu, đưa tay xốc chăn lên, ai ngờ, nàng ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng nắm chặt cái chăn.

Rơi vào đường cùng, hắn đứng dậy gọi cung nữ cầm đèn, sau đó cả người ôm lấy nàng mang đi ra ngoài.

“Tiểu Bối Bối, nàng thật đúng không ngoan.” Hắn than nhẹ, giống như oán giận, lại càng giống như là dung túng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

……

Huyên Trữ công chúa xốc màn xe lên, đưa nửa đầu nhìn ra bên ngoài, cảm giác được khí lạnh lập tức tập kích đến, nàng rụt cổ, oán giận nói:“Vương huynh như thế nào còn chưa đến, lạnh chết người.

“Thương hộ vệ, ngươi đi Xích Diễm cung xem tình hình, giờ lành sắp đến, Vương huynh sẽ không là ngủ quên chứ?” Huyên Trữ công chúa phân phó Thương Tuyệt Lệ đang hộ giá ở một bên.

“Vâng.” Thương Tuyệt Lệ lĩnh mệnh, vừa muốn đi, liền nhìn thấy Cô Ngự Hàn ôm một ụ chăn đi tới.

Huyên Trữ công chúa nheo mắt nhìn, nhìn thấy người trong chăn, nàng không vui ngưng mày, bĩu môi:“Thật đúng là biết hưởng thụ, mọi người nửa đêm đứng đây chờ nàng ta, khá khen nàng ta, lúc này còn ngủ tự nhiên như vậy, thật không biết nàng ta tốt ở chỗ nào, chỉ có Vương huynh xem nàng làm ta như bảo vật.”

Thương Tuyệt Lệ đứng ở bên cạnh nghe lời oán giận của Huyên Trữ công chúa cực kỳ rõ ràng, hắn không lên tiếng, chính là xem như một trận gió thổi qua, cơn gió sau thổi qua không để lại vết tích.

Thấy không có người quan tâm tới mình, Huyên Trữ công chúa cảm giác trong lòng có một cục nghẹn, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào.

Cơn gió lạnh lùng lại thổi đến, Huyên Trữ công chúa thiếu chút nữa nhảy mũi, nàng vội vàng che miệng ngăn cản gió lạnh vào mũi.

“Vương huynh, huynh lên xe ngựa nhanh một chút, rất lạnh đó.”

Cô Ngự Hàn cười gật gật đầu, sau đó đi tới một cỗ xe ngựa khác.

Huyên Trữ công chúa lúc này mới buông màn xe, lui vào bên trong xe ngựa.

Gió lạnh vù vù thổi qua, hạt tuyết lại bắt đầu lưa thưa nhẹ nhàng rơi xuống.

Thương Tuyệt Lệ tuần tra toàn bộ đoàn xe một lần, kiểm duyệt xong hộ vệ đi theo, ngay sau đó đi bên cạnh chỗ xe ngựa của Khả Y.

“Khả Y.” Hắn hạ giọng gọi nhẹ nhàng.

Giọng nói của hắn mới cất lên, màn xe rất nhanh bị vén lên.

Ánh mắt của Khả Y đầu tiên lưu ý đến mấy hạt tuyết trên tóc mai của hắn, nàng không khỏi hơi nhíu mày, đôi mắt chứa đựng ánh sáng quan tâm dịu dàng.

“Thương công tử, chàng…… Như thế nào không khoác áo choàng, tuyết rơi rồi.”

Nghe được lời nói có xen lẫn cả quan tâm của nàng, Thương Tuyệt Lệ trong lòng một trận mừng như điên, dòng suối ấm áp chảy qua từng phần trái tim của hắn.

Khóe môi của hắn thoáng kéo lên một đô cong nho nhỏ:“Ta quen rồi, không có việc gì. Đúng rồi, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi ngủ trong xe mặt một chút, đến Huyền Thiên Tự ta sẽ đánh thức nàng.”

Khả Y gật gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, ấm đến độ mặt của nàng cũng lộ ra nét vui tươi như xuân về hoa nở, dịu dàng động lòng người.

Tim của hắn lại đập nhanh hơn vài phần, ánh mắt ngây ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, không khỏi thốt ra:“ Nụ cười của nàng thật là đẹp, về sau nên thường xuyên cười.”

Nghe lời nói đó, Khả Y thẹn thùng hạ thấp tầm mắt, có chút hờn dỗi nhanh chóng buông màn xe, không dám lại đối mặt với hắn.

Màn xe ngăn cách tầm mắt của hắn, hắn sửng sốt một chút, ở trong đầu nhớ lại dáng vẻ hờn dỗi của nàng, nét cười trên miệng càng thêm mở rộng.

Nhìn thật sâu màn xe, giống như có thể thấy được người bên trong, tạm dừng trong chốc lát, hắn thả người lên ngựa, hạ lệnh:“Xuất phát.”

……

Đội ngũ tùy tùng đi trước, bầu trời dần dần hé lộ ánh bình minh, dần dần, màu xám trước bình minh phân tán đi, đám mấy trắng sáng óng ánh lấp lánh từng cụm từng cụm xuất hiện.

Vài ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây trắng, chiếu xuống mặt đất, người đi qua lại càng lúc càng nhiều, phố xá bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Trên một trà lâu, có hai nam nhân đẹp đang ngồi, trong đó có một người toàn thân y phục màu đen, dáng người thon dài cao lớn, một đầu tóc đen thả tự nhiên, ngũ quan lạnh lùng sâu sắc có chút tà khí, vài sợi tóc rơi xuống giữa trán, ba phần lạnh bảy phân mê hoặc.

Những cô nương qua đường bị gương mặt tà ác cùng tuấn mỹ của hắn hấp dẫn ánh mắt, thẹn thùng hơi hạ thấp mắt dừng lại, hồi lâu không được đáp lại, mới ảm đạm rời đi.

Một người khác ngồi đưa lưng lại là một nam nhân mặc quần áo màu xanh nhạt, dáng người cao ngất, nét hoàn mỹ rõ ràng dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, làm cho sườn mặt tuấn lãng của hắn thêm vài phần nho nhã.

Mà bên cạnh có hai hộ thần đứng giống như tùy tùng, hiển nhiên, hai người ngồi thân phận không bình thường.

Không ai biết được, thì ra hai người này đương nhiên là hai vị điện hạ của Hắc Phong quốc.

“Phong đệ, lúc này đây chúng ta nhất định phải có được Hắc Tinh ngọc bội, ngươi nếu không muốn làm cho phụ Vương chết không nhắm mắt, liền phải cứng rắn hạ quyết tâm, đừng mềm lòng đối với Tô Bối Bối nữa, bằng không sớm hay muộn ngươi cũng sẽ bị nàng hại chết.” Nam chủ hắc sam uống một ngụm từ ly trà trong tay, ánh mắt sắc bén bắn về phía người đối diện.

Hắc Khi Phong rũ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh không một chút sóng gió cầm lấy ly trà, thản nhiên nhấp một ngụm:“Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của phụ Vương.”

“Phải không?” Giọng điệu của Hắc Khi Dạ chứa đựng nghi ngờ không dấu vết.

“Đại ca, ngươi hẳn là biết lúc này ta sẽ không làm nghịch nguyện vọng của phụ Vương.” Giọng điệu của Hắc Khi Phong bình tĩnh như trước, ôn hòa, thật có sức thuyết phục lực.

Nhưng mà, Hắc Khi Dạ lại vẫn là không thể yên tâm, hắn yên lặng nhìn đệ đệ ưu tú trước mắt, đáy mắt không chút nào buông lỏng:“Ngươi cam đoan?”

Hắc Khi Phong nhu nhu mi tâm, áp chế những suy nghĩ ko biết làm sao trong lòng:“Ta cam đoan.”

“Ừ, nam tử hán đại trượng phu nhớ kỹ chính mình đã hứa, đừng lại làm cho ta thất vọng nữa.” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ như trước mang theo kiên quyết, bức người nhìn chăm chú vào Hắc Khi Phong, không buông tha một tia biểu hiện biến đổi của hắn.

L*иg ngực của Hắc Khi Phong chứa đầy sóng ngầm cuồn cuộn, lại chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, rất bình tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.