Bay được một hồi, Bối Bối dần dần mở mắt, nhìn phía trước phía sau bên trái bên phải đều là một mảng tối như mực, vì vậy bắt đầu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy tới.
“Cô Ngự Hàn, tối như mực, ngươi nhìn thấy không?”
“Tiểu Bối Bối, trong bóng tối nếu nhìn không thấy, ta như thế nào có thể tại buổi tối đối với ngươi muốn làm gì thì làm.”
Cô Ngự Hàn trả lời đầy tà khí Bối Bối cơ hồ phát hỏa, nàng nhéo da ở gần cổ của hắn một cái, nghe được hắn suýt xoa một tiếng mới buông tay ra.
Thong thả hạ dần tốc độ, bọn họ rơi vào một chỗ trên nóc nhà.
“Tới rồi…” Bối Bối ngẩng đầu vừa định nói chuyện, lại làm cho hắn đột nhiên hôn, không, chính xác phải nói là dán sát vào môi của nàng.
Môi của nàng lành lạnh, mà môi hắn cũng ôn ôn, nhiệt độ nhanh chóng tại răng môi tăng lên, nàng rõ ràng cảm giác được môi của nàng dần dần khôi phục nhiệt độ.
Chỉ là thuần túy dán môi, sau một lát, hắn tà ác đưa lưỡi liếʍ liếʍ môi cánh hoa của nàng, mới buông ra, cúi đầu khinh ngữ: “Đừng lớn tiếng nói chuyện, chúng ta hiện tại đang ở trong doanh trại của địch.”
“Nha…” Bối Bối chợt bừng tỉnh, không ngừng gật gật đầu.
Suy nghĩ một chút, nàng nhích đến gần hắn thầm thì hỏi: “Chúng ta bây giờ nên làm gì?”
“Hiện tại…” Cô Ngự Hàn dương dương tự đắc, lôi kéo nàng cùng nhau áp sát trên mái ngói nóc nhà, hắn lặng lẽ gỡ một miếng ngói, liền thấyđược tình hình bên trong phòng.
“Hiện tại là rình coi.” Hắn nhẹ nhàng di chuyển thân hình, cho nàng có thể nhìn được chuyện đang xảy ra trong phòng.
Rình coi?
Bối Bối ngắt mặt của hắn, không thể nói chuyện đứng đắn một chút hay sao, khụ khụ… Chính xác mà nói, bọn họ là do thám tình hình của địch.
Trong phòng, hai tên tiểu tử đem bao tải hướng tới trên giường để xuống, bắt đầu mở bao tải, Huyện Thái Công tử tùy thời đi tới, cười đến háo sắc cực kỳ.
Hắn chậm rãi tới gần bên giường, tra hỏi: “Thế nào?”
“Thiếu gia xin yên tâm, chúng ta đã đem mỹ nhân này hạ mê dược, nàng sẽ không tỉnh lại.”
“Rất tốt, mỹ nhân này … Bổn thiếu gia muốn, các ngươi kêu mấy người hảo huynh đệ…ha hả… có thể đi chọn mấy cái thứ nữ nhân thấp kém hơn nữ nhân này kia chơi đùa một lần, sau đó đem ra ngoài bán vào kĩ viện đi.”
Hai tên tiểu tử đôi mắt sáng lên, nước miếng đều chảy ra: “Cám ơn thiếu gia.”
“Đi, đi thôi, đi thôi.” Huyện Thái Công tử phất tay sai hai tên tiểu tử đi làm việc, ánh mắt kết dính tại trên gương mặt mỹ nhân thiên tư quốc sắc của Thương Tuyệt Lệ không hề rời khỏi.
Ánh nến lóe ra, chiếu sáng chiếc giường đầy hoa lệ, vụt sáng vụt sáng, đẹp không thể tả.
Huyện Thái Công tử cơ hồ chảy nước miếng, ánh nhìn da^ʍ tà đánh giá thân thể của mỹ nhân Thương Tuyệt Lệ, cười đến tỏa ra đầy da^ʍ khí: “Mỹ nhân, chiều nay… Bổn thiếu gia sẽ làm cho ngươi sung sướиɠ sung sướиɠ, ha hả…”
Trong lúc Huyện Thái Công tử vừa định bước tới, cửa chợt mở ra, thân thể Huyện thái lão gia mập đô đô lúc lắc đi tới, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.
“Nhi tử, không phải ta đã nói không nên làm chuyện này, Vương hiện tại đang ở trong quận của chúng ta, rất dễ dàng bị phát hiện!” Giọng nói của Huyện thái gia nghe như vừa lo vừa sợ.
“Cha, ngươi đừng làm mất hứng, nói không chừng Vương đã sớm hồi cung, hiện tại đang gió êm sóng lặng, sợ cái gì.” Huyện Thái Công tử bĩu môi, ánh mắt cũng lưu luyến tại trên người Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, con mắt cũng không thèm để ý đến cha hắn.
Huyện thái gia thấy nhi tử vẻ mặt ra dáng không sợ trời không sợ đất, không khỏi có chút chán nản: “Ngươi… Di? Cái… mỹ nhân này là ai?”
Lúc hắn định giáo huấn nhi tử đã chú ý thấy mỹ nhân tuyệt sắc đang nằm, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, thật sự là người đẹp a!
“Hắc hắc, cha, nữ nhân này đẹp phải không, ta đoạt từ trong tay một vị công tử!” Huyện Thái Công tử đắc ý nói.
“Công tử?” Huyện thái gia có chút cẩn thận nghi hoặc.
“Ai nha, cha, ngươi đừng nên nhát gan như vậy chứ, công tử này khuôn mặt nhìn không quen, phỏng đoán là từ bên ngoài vừa tới, hắc hắc, người mới tới không phải rất dễ khi dễ sao?”
Huyện thái gia nghe vậy, buông lỏng, hắn cười híp mắt đưa tay vỗ vỗ vai nhi tử, ánh mắt chiếu sáng liếc về phía mỹ nhân Thương Tuyệt Lệ: “Nhi tử a, ngươi nhìn… Có thể … hay không…”
Huyện Thái Công tử vừa nghe liền hiểu, hắn rất hào khí vỗ vỗ vai Huyện thái gia: “Cha, nhi tử hiểu, mỹ nhân này đầu hôm thuộc về ta, nửa đêm về sáng thuộc cha ngươi thế nào?”
“Ha hả… Không hổ là nhi tử tri kỷ của ta.”
“Ha hả…”
Huyện thái gia lòng tràn đầy chờ mong rời đi, còn rất từ ái giúp con trai cưng đóng cửa lại.
Bên giường, Huyện Thái Công tử rốt cục có thể bắt đầu hưởng thụ mỹ nhân, hắn cười đến cười toe tóe nhìn Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, nghĩ đến nên bắt đầu từ chỗ nào thì mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ đây?
Trên nóc nhà, Bối Bối cầm thật chặt tay Cô Ngự Hàn, có chút khẩn trương: “Cô Ngự Hàn, làm sao bây giờ? Cái… tên chết tiệt kia hình như muốn xâm phạm Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, chúng ta mau mau cứu hắn đi, nếu không trinh tiết hắn khó mà giữ được.”
Mới nói xong, khuôn mặt nộn nộn của nàng liền lọt vào một bàn tay, Cô Ngự Hàn ung dung ghé sát tai nàng thì thầm: “Thật là, ai xâm phạm ai còn không biết được, ngươi cho là Tuyệt Lệ ngu ngốc chịu nằm yên để người khác xâm phạm sao?”
“A? Ngươi nói là Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân giả bộ ngủ?”
“Ha hả… Thật thông minh.” Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, như thế nào lại cảm giác được tiểu Bối Bối của hắn có đôi khi rất thú vị, lấy tu vi của Tuyệt Lệ, như thế nào có khả năng đến một tên son phấn công tử cũng ứng phó không được a.
Bối Bối tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Ta khẩn trương là bởi vì lo lắng cho Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, nếu không phải ngươi nói dối ta, bảo là Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người bắt đi, ta cũng không cần phải lo lắng như vậy, nguyên lai là một tuồng kịch các ngươi tự biên tự diễn a.”
“Mau nhìn, Tuyệt Lệ mỹ nhân sắp bị người ta cường hãn…” Cô Ngự Hàn cười híp mắt nhắc nhở nàng.
Rống, cái… nam nhân này … đương là chủ tử của người ta sao lại có thể hả hê vậy!
Chỉ là, đang thầm mắng hắn, nhưng nàng cũng hăng hái bừng bừng tiếp tục cúi đầu xem, tuy nhiên, nàng hốt nhiên nhớ ra còn những nữ nhân khác cũng đang bị bắt, nàng cấu hắn một cái.
“Cô Ngự Hàn, những nữ nhân khác đang ở nơi nào? Chúng ta đi trước cứu các nàng, không thể để cho những… tên hạ lưu này làm bẩn.”
“Yên tâm xem diễn đi, hiện tại ngươi chỉ cần im lặng ở tại bên cạnh ta là đủ rồi, những nữ nhân kia ta tự có an bài.”
Cô Ngự Hàn nghiêng nàng liếc mắt, nữ nhân này cứ như vậy xem thường năng lực làm việc của hắn, vấn đề như thế mà phải đợi nàng nhắc nhở sao, sách, sau này nhất định phải cho nàng lưu vào trong đầu nàng hình tượng vĩ đại của hắn mới được, không cho nàng ở bên cạnh hắn mà phân tâm lo nghĩ chuyện khác.