Sau khi cửa đã được bên ngoài đóng lại, tinh thần Bối Bối liền bắt đầu căng thẳng, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn chén thuốc trong tay Cô Ngự Hàn, ánh mắt tràn ngập phòng bị.
Oa oa, nàng ghét nhất là thuốc của cổ nhân, hơi một tí liền thấy một chén lớn, nếu bị thế này lúc ở nhân gian, chỉ cần một viên thuốc nhỏ nhỏ nuốt vào, thuốc đến bệnh trừ!
“Cô Ngự Hàn, ta không cần cái…thuốc này.” Ánh mắt của nàng ngập nước trong suốt chuyển hướng hắn, giọng nói đầy có khẩn cầu.
Đảo đảo tuấn mi, hắn nghe tiếng bất động tiếp tục dùng thìa khuấy thuốc trong chén, thỉnh thoảng đưa miệng thổi cho nguội.
Thấy hắn căn bản không phản ứng yêu cầu của nàng, Bối Bối bĩu môi, xốc chăn nghĩ muốn xuống giường, mới có đưa tay làm động tác, tay của hắn đã nhanh chóng đè lại bả vai của nàng, con ngươi đen mang theo ánh sáng phức tạp nheo lại, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ mân trứ bạc môi không nói lời nào.
Nhìn con ngươi đen thâm thúy của hắn, sâu không thấy đáy, nàng còn có thể thấy cái bóng thân ảnh của bản thân rõ ràng tại đáy mắt của hắn.
Nhấc tay, lại bị ghì lại…
Được rồi, nàng đầu hàng!
Aiz… Thấy hắn không lên tiếng, cũng chỉ là như vậy không biết suy nghĩ cái gì nhìn chăm chú vào bản thân, nàng liền vô cớ thỏa hiệp.
“Quá vô dụng a.” Nàng nhắm mắt lại, tự lầm bầm với bản thân
Lập tức, nàng cảm giác được trên gương mặt xẹt qua nhiệt độ nhè nhẹ, nàng mở mắt, chỉ thấy tay của hắn không biết từ khi nào đã chuyển dời đến trên mặt của nàng, nhẹ nhàng qua lại vỗ về, ánh mắt ôn nhu sủng nịch như vậy, khiến khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo ba phần không đứng đắn của hắn trở nên… giống như trong TV vẫn thường có – nhân vật nam chính thâm tình.
Nàng nín thở nhìn hắn, dưới ánh mắt của hắn … cảm thấy có điểm… không được tự nhiên, hắn như vậy nhìn nàng, giống như nàng là cái gì trân bảo của hắn vậy.
“Cô Ngự Hàn, ngươi đừng dùng cái loại… ánh mắt ác tâm ba kéo này nhìn người có được hay không, ta nổi da gà lên rồi đây.”
Được rồi, nàng thừa nhận bản thân rất nhát gan, bị hắn nhìn như vậy, nàng dĩ nhiên cái gì cũng đều muốn thuận theo hắn, rống, nữ nhân!
Nhìn vẻ mặt nàng vừa thẹn vừa nũng nịu đáng yêu, Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng bật cười, hắn thu hồi tay, sửa lại thế ngồi mà kéo nàng lãm đến nửa nằm ở trong lòng hắn, dùng cằm vuốt ve mái tóc của nàng, đồng tử âm thầm co rút lại: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết ngươi làm ta sợ hãi đến mức nào hay không?”
Thanh âm của hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu, tựa hồ mang theo vô hạn trìu mến, tại bên tai quanh quẩn, tác động tim của nàng đập.
Nàng đưa tay nắm giữ lại hắn tay, cầm thật chặc, trái tim hắn cũng đang đập không yên ổn, đưa tay đặt nhẹ thoáng cái qua l*иg ngực truyền cho nàng, cắn cắn môi, nàng thuận theo tựa hẳn vào trong lòng hắn: “Cô Ngự Hàn, ta không sao.”
Cảm giác ở lưng được hắn ôm càng chặc hơn, hắn khàn khàn nói: “Không, thân thể của ngươi còn không khỏe, ta rất lo lắng, rất lo lắng!”
“…” Nàng cảm động vuốt ve hắn, trong l*иg ngực cả trái tim cũng mềm nhũn ra.
Thế công của mỹ nam nhi tình, thật sự là vừa ngọt ngào vừa… nguy hiểm, nàng hốt nhiên nghĩ muốn uống cái bát dược – đen như mực kia.
“Tiểu Bối Bối, thuốc này, là ta tự mình đến đỉnh Tuyết Sơn hái lấy Tuyết liên rồi sắc thành, mạo hiểm gió lớn tuyết dầy cả đêm gấp trở về, ngươi… thật sự không chịu uống một chút sao?” Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt và giọng nói đầy vẻ đắc dĩ đến mức làm cho người ta không đành lòng.
“…” Bối Bối tiếp tục trầm mặc, lòng đang giãy dụa, nàng đưa mắt nhìn chén thuốc trên tay hắn, một luồng khí gay mũi cay đắng xông vào mũi, khiến nàng giãy dụa lại tái giãy dụa.
“Được rồi, ta đây đi tìm đại phu kê đơn thuốc khác, để đại phu kê thuốc không còn đắng a.”
Kỳ dị a, hắn trái lại một điểm cũng không bức nàng, ngược lại buông tay đem nàng thả lại trên giường, khởi hành liền chuẩn bị đi.
Xoay người lại, ống tay áo của hắn bị nàng kéo, đôi mắt anh tuấn của hắn nghi hoặc nhìn nàng, có chút khẩn trương: “Tiểu Bối Bối, có phải nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lo âu của hắn, chỉ ngập đầy lo lắng, ngắm cũng vẫn là tốt như vậy, đẹp mắt khiến làm cho người ta nhìn thấy chói mắt. Nàng không tiếng động hô: “Trời ơi, rống! Nàng đầu hàng!
“Cô Ngự Hàn, ta muốn uống thuốc.”
Nàng đưa tay kéo hắn ngồi xuống, rất chủ động tiến sát hắn vào trong l*иg ngực ấm áp của hắn, ngẩng đầu, mở mở miệng: “Ngươi giúp ta uống.”
“Được. Tới, cẩn thận nóng a.” Hắn rất vui vẻ đáp ứng, cầm bát cẩn thận đặt ở bên miệng của nàng, để nàng từng ngụm từng ngụm uống xong, thấy nàng vẻ mặt đau khổ rất ngoan mà uống thuốc, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia giảo hoạt.
Tiểu Bối Bối của hắn, cũng vừa mềm lòng vừa lương thiện lại vừa… hảo quải!
Bối Bối cau mày, thuốc vừa vào miệng, mặt mày của nàng càng lúc càng nhăn nhó, thật là đắng, đắng đến mức nàng muốn phun.
Bất quá, vừa nghĩ tới hắn mạo hiểm phong tuyết hái thuốc cho nàng, nàng liền ngạnh sanh sanh nhịn ý muốn phun ra xuống, nhắm mắt đem bát thuốc uống thật nhanh.
Rốt cục, nàng đem thuốc trong chén uống đến một giọt cũng không dư thừa.
“Thật đắng thật đắng thật đắng…” Bối Bối vươn đầu lưỡi ra, càng không ngừng lấy tay quạt, ánh mắt rất ủy khuất nhìn hắn.
Đem bát để qua một bên, Cô Ngự Hàn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật ngoan.”
Bối Bối quay đầu nhìn hắn, thấy hắn một bộ sủng ái vẻ mặt của mình, nàng lại một lần nữa tả oán không lên lời, chỉ có thể vô lực nói thầm một tiếng: “Thật là ngoan!”
“Tiểu Bối Bối…” Hắn lại ra gọi nàng.
Nàng quay đầu, đồng thời phát ra nghi hoặc: “Ân?”
“Khóe miệng của ngươi còn dính thuốc.” Ánh mắt sáng quắc của hắn chìn chăm chú môi của nàng, không hề chớp mắt, ngâm tại nước thuốc ấm nóng, khiến đôi môi cánh hoa của nàng càng lộ ra vẻ ướŧ áŧ đỏ bừng, khiến hắn “Muốn ăn”.
Bối Bối ngơ ngác hỏi: “Nơi nào?”
“Nơi này.”
Hắn cúi đầu, nhanh chóng hôn môi của nàng, vươn đầu lưỡi liếʍ thoáng cái, vị đắng dính vào lưỡi, hắn quyến luyến càng thêm dùng sức hôn nàng.
“Ngô…” Bối Bối mở to hai mắt, nhìn con ngươi đen của hắn, trong suốt lộ ra chân tướng.
“Nhắm mắt lại.” Môi của hắn nhẹ nhàng hôn hôn khóe mắt nàng, lại nhớ tới môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng nàng, dây dưa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, tay cũng xấu xa vuốt ve nhuyễn lưng nàng, dần dần đi lên…
“Ngô ngô…” Bối Bối vô lực nhắm mắt lại, mặc hắn tại trên người của nàng vuốt ve, trải qua sanh tử giáp ranh, nàng hiện tại rất muốn gắt gao tới gần hắn, không lưu khe hở, cảm giác sự hiện hữu của hắn.
Hắn đem nàng phóng ngã vào trên giường, thuận thế đè lên, dùng hành động bất đồng với lúc trước vội vàng lục lọi cơ thể của nàng, động tác mềm nhẹ lại thô lỗ, thở hổn hển thật sự dồn dập, làm rối loạn hô hấp của nàng, hình thành từng đạo mập mờ than nhẹ.
“Bảo bối của ta…” Hắn thở dài liếʍ, hôn, dọc theo cổ xuống.
Bối Bối ôm cổ của hắn, thừa nhận hắn nhiệt tình thiêu đốt, cúi đầu rêи ɾỉ đáp lại nhiệt tình của hắn.
Không chiếm được thỏa mãn!
Cường ngạnh thủ đoạn
Ăn tươi mỹ nam!