Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 135: Hắc khi dạ…

“Cha?” Huyện thái công tử có chút kinh ngạc mà hô một tiếng, lập tức lại rất phản nghịch bắt đầu nhăn nhó mắng:

“Cha, ngươi không có việc gì vội vã như vậy làm chi, ngươi ngăn trở đường của ta, ta không còn kịp đi bắt phạm nhân của ta lại nữa!”

“Ngươi…” Huyện thái gia muốn mở miệng chửi rủa, lại đột nhiên nhớ ra mục đích mà bản thân vội vã đến hậu viện, hắn gắng gượng đem mấy lời định mắng chửi nuốt vào, bộ mặt béo lùn chắc nịch trở nên trắng bệch.

Hắn quay đầu lại, thấy Cô Ngự Hàn lạnh lùng nheo mắt, hắn rụt cổ lại, khom lưng nói: “Vương, đây sẽ là Tiểu Khuyển, không biết vương tìm Tiểu Khuyển để….”

“Cái gì? Cha, ngươi đang nói cái gì a, cái… tên nam nhân này mặt so với ta còn xinh đẹp hơn mà là Vương? Cha, không phải mắt ngươi mờ rồi đấy chứ!” Huyện thái công tử vẫn ương ngạnh như trước, ngay cả cha mình cũng dám giáo huấn.

“Sao? Mặt của bổn vương rất đẹp?” Cô Ngự Hàn giận dữ ngược lại cười, khuôn mặt đẹp như họa kèm theo nụ cười càng hiện lên vẻ tuyệt mỹ, mỹ đến nỗi làm cho người ta cảm giác được… có độc.

“Ta…” Huyện thái công tử nhượng Cô Ngự Hàn cả người đang toát ra lãnh khí bức nhân làm cho hắn tự nhiên sinh ý khiếp sợ.

“Nói, tên ngốc cùng với Tiểu công tử bị ngươi bắt tới ở nơi nào?” Đôi mắt anh tuấn lãnh khí của Cô Ngự Hàn lóe ra ánh sáng, khiến người khác tâm cũng phát lạnh.

Huyện thái công tử thất kinh, trong lòng không khỏi đối với thân phận của Cô Ngự Hàn tin bảy tám phần, hắn mấp máy hai môi, trong lúc nói chuyện đã quên cả che lấp: “Mới vừa rồi lúc muốn …. muốn dùng hình, bọn họ ….. bọn họ đã chạy thoát, bổn thiếu gia, không, ta, không phải, tiểu nhân đang chuẩn bị đi đuổi theo”

Thương Tuyệt Lệ nghe được huyện thái công tử nói, ánh mắt nhíu lại, đưa chân đạp vào khuỷu chân của huyện thái công tử, gầm lên: “Lớn mật, nói chuyện với Vương mà dám không quỳ hành lễ.”

Hắn rất tức giận, cái…tên huyện thái công tử này cũng dám bắt Bối Bối tiểu thư, còn dám đối nàng dụng hình!

“Ngươi dụng hình với nàng?” Cô Ngự Hàn đưa tay, gắt gao tóm lấy nắm chặt cổ áo huyện thái công tử, nhấc bổng hắn tới trước mặt mình, ngực bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt phật phồng, cái…tên đáng chết này, cũng dám tra tấn bảo bối của hắn!

“Không không không, khụ khụ khụ… Còn chưa bắt đầu tra tấn, khụ khụ khụ… Còn chưa… Cái…tên ngốc tử lại đột nhiên nổi điên mà tránh thoát thiết liên, đem nàng mang… mang đi.” Huyện thái công tử bị người giữ ở giữa không trung, hai chân ra sức giãy giụa, cổ bị giữ chặt, trên khuôn mặt trắng bệch một hồi từ từ chuyển sang màu đỏ.

Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn nhíu lại, vung tay đem huyện thái công tử vứt bỏ trở lại trên mặt đất: “Bọn họ hướng … đi về phương hướng nào?”

Tiểu Ngoan đem Bối Bối cứu đi, khiến hắn thở phào một hơi, rồi lại cảm thấy có phần khẩn trương, cái…tên Tiểu Ngoan kia…

Ngón tay run run mà chỉ về một phương hướng, huyện thái công tử khẽ run run nói: “Cái…kia… Cái… phương hướng kia.”

“Hừ!” Cô Ngự Hàn lạnh băng hừ một tiếng, sau đó làm phép bay vọt qua nóc nhà huyện nha, hướng về phương hướng đó lao đi.

Thương Tuyệt Lệ quay đầu quét Huyện thái gia một cái liếc mắt: “Phụ tử các ngươi, cả hai thật đúng là lớn mật, đến người của vương cũng dám bắt, dám dùng hình, hừ!”

Để lại một câu nói mang ý cảnh cáo Thương Tuyệt Lệ cũng bay lên, đuổi theo hướng Cô Ngự Hàn đi.

Mấy kẻ còn lại, không ngừng đổ mồ hôi lạnh mà nhìn phía chân trời trống rỗng bên kia, thật lâu không thể phát ra một thanh âm.



Tiểu Ngoan mang theo Bối Bối đi vào trong một rừng cây đẹp đẽ thanh tịnh, mới đặt nàng xuống.

“Tiểu Bối ca ca, ngươi kiên nhẫn một chút, Tiểu Ngoan lập tức phá thiết liên ra cho ngươi.” Tiểu Ngoan kéo cổ tay Bối Bối, thấy trên bề mặt da đã bị thương, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não cùng đau lòng.

Bối Bối rất tín nhiệm ngoan ngoãn đưa tay buông lỏng nhượng hắn coi: “Được, ngươi mau mở ra giúp ta, bị trói rất khó chịu.”

Cầm tay của nàng lên, Tiểu Ngoan nhắm mắt lại, khu động pháp lực, trận trận bạch quang đang từ chỗ nắm tay của họ phát ra, càng ngày càng nhiều…

Bối Bối chỉ cảm thấy cổ tay dần nóng lên, chỉ chốc lát sau, thiết liên lập tức giống như đã không có sinh mệnh thông thường từ cổ tay của nàng bóc ra.

“Oa, di di, thiết liên rớt ra rồi!” Bối Bối cao hứng nhìn tay mình, hai cái tay thay phiên vỗ về cổ tay chính mình, da bị hằn đỏ cũng đã bình phục.

“Tiểu Ngoan, pháp lực của ngươi cao như vậy a, đến tay của ta cũng đã trị khỏi, một điểm cũng không cảm thấy đau, cám ơn a.” Bối Bối cười híp mắt mà nhìn Tiểu Ngoan, đối pháp lực lợi hại của hắn rất là tán thưởng.

Tiểu Ngoan bật cười một tiếng, hắn cười a a, nói: “Tiểu Ngoan cũng không biết sao, thấy Tiểu Bối ca ca sắp bị người bắt được, Tiểu Ngoan quýnh lên liền trở nên lợi hại như vậy.”

Bối Bối chuyển đảo đôi mắt như hai hạt châu, nghĩ đến cái gì ánh mắt dường như sáng lên: “A, ta đã biết, cái này kêu là tiềm năng, lúc người đang gặp nguy sẽ bộc phát tiềm năng, Tiểu Ngoan, ngươi lúc ấy nhất định rất lo lắng cho ta có đúng hay không, cho nên mới bạo phát tiềm năng lớn như vậy thoát khỏi cái thiết liên lớn như vậy.”

Vừa nói, Bối Bối cảm thấy vừa vui vẻ lại cảm động.

Tiểu Ngoan không ngừng gật đầu đồng ý, rất khờ dại nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngoan rất lo lắng rất lo lắng cho Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan không để cho Tiểu Bối ca ca bị thương.”

Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngoan, nàng cảm động nói: “Tiểu Ngoan, ngươi đối với ta thật tốt, không giống cái…tên Cô Ngự Hàn kia, không biết chết ở đâu, tuyệt không quan tâm ta, vừa thấy đến ta cũng không chịu nổi tính tình Đại vương của hắn.”

Nói xong lời cuối cùng, Bối Bối bắt đầu mở miệng quở trách Cô Ngự Hàn không phải, trong lòng đối với việc hắn chậm chạp không đến cứu bản thân cảm thấy tức giận lại… có phần mất mát.

Trước kia, hắn mặc dù luôn trêu cợt nàng dẫn đến nàng tức giận, nhưng mỗi lần nàng gặp phải cái gì nguy hiểm, hắn đều lập tức xuất hiện.

“Nếu hắn đáng ghét, chúng ta đây không cần để ý đến hắn.” Tiểu Ngoan dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

Bối Bối mấp máy môi, không biết nói cái gì đó, dứt khoát bỏ qua một bên, tuy nhiên, đúng vào lúc này, nàng hốt nhiên thấy một cái thân ảnh màu đen hướng bọn họ bay tới.

Đến lúc nàng đã xem rõ ràng đối mặt phương, nàng khϊếp sợ mà trợn to ánh mắt, thất kinh hô lên: “Hắc Khi Dạ…”

“Tô Bối Bối, chúng ta lại gặp mặt!” Trong chớp mắt, Hắc Khi Dạ đã thình lình hạ xuống cách trước mặt nàng không xa, cười tà nịnh nhìn nàng.

“Tiểu Ngoan, chạy mau!” Bối Bối giật mình phản ứng, liền muốn kéo tay Tiểu Ngoan.

“Phong đệ, người ngươi tìm được chính là nàng sao?” Hắc Khi Dạ hướng ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Ngoan, đạm cười hỏi, tuyệt không thèm đem tư thế muốn chạy trốn của Bối Bối để vào mắt, dù sao, lần này nàng cũng không thể trốn thoát lần nữa!

Tiểu Ngoan hoàn toàn thúc thủ không phản kháng: “Đại… Đại ca…”

Hắn đem đôi mắt thất thần mà nhìn Bối Bối, thấy nàng bộ dáng chấn động ngạc nhiên, hắn vội vã muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thế nào, hắn thật không ngờ đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tất cả tới quá nhanh, hắn phải làm như thế nào giải thích thân phận của mình với nàng đây?