Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 133: Hắn là vương

Đại phu vừa ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên mở lớn, lấy mấy chục năm lịch duyệt của hắn, tuyệt đối khẳng định … nam nhân tuấn tú xuất trần trước mắt – nhất định là thuộc dòng dõi vương tộc! khí chất tự nhiên mà thành, khí thế tôn quý lấn át lòng người.

“Công tử, xin hỏi ngài không thoải mái ở chỗ nào?” Đại phu rất lễ độ đặt câu hỏi. Ánh mắt thăm dò đánh giá nhìn Cô Ngự Hàn, thấy hắn mặt mũi thần thái khí phách, cũng không có dấu hiệu bệnh tật gì.

Cô Ngự Hàn cười nhẹ như gió thoảng qua, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm túc nói: “Ta không bệnh.”

“Vậy công tử muốn …” Đại phu cũng không có vẻ ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời như vậy, lại mơ hồ đoán được vốn là nên trả lời như thế.

“Ta đến … là vì chuyện một tên ngốc đi theo một vị tiểu công tử, hai người lúc trước đã phát sinh chuyện ở chỗ này, nói như vậy thương thế trên người đại phu cũng có liên quan đến chuyện này!” Trong mắt Cô Ngự Hàn đột nhiên xẹt qua một tia hào quang lợi hại, ánh mắt làm như vô tình dừng lại ở đúng miệng vết thương của đại phu, mặc dù đại phu đã mặc một bộ y phục thật dầy che đi dấu vết của tấm vải băng.

Đại phu nhất thời sững sờ, không tự giác theo ánh mắt của hắn đưa tay che lại vết thương của bản thân, trầm ngâm thoáng chốc, sau đó có chút nghiêm túc ngẩng đầu lên, hạ giọng nói: “Thỉnh công tử đi theo ta.”

Cô Ngự Hàn nghiêng người, đưa cho Thương Tuyệt Lệ một ánh mắt, ý bảo hắn ở bên ngoài canh gác, sau đó liền cùng với đại phu đi vào hậu đường.

Đại phu ở bên trong hậu đường đi tới đi lui vài lần, giống như là đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, hắn đứng lại quay nhìn về phía Cô Ngự Hàn: “Công tử, ta có thể hay không … biết thân phận của ngươi, bởi vì … Ta phải xác định công tử có đủ khả năng để giải quyết người kia, nếu không tất cả mọi người trong y quán chúng ta sẽ đều mất mạng.”

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trong lòng dâng trào lên một nỗi đau khổ thất vọng, ý tứ đại phu có phải nói … Bối Bối gặp được phiền phức rất lớn?

Trong lòng lo lắng cho nàng, lời nói đã dâng lên đến yết hầu, hắn lại âm thầm đè xuống, tỏa ra khí thế vương giả cùng với bàn tay hắn đưa ra nói: “Mặc kệ là phiền phức gì, chỉ cần là ở Xích Diễm quốc, không có kẻ nào mà Bổn Vương nghĩ Bổn Vương không giải quyết được!”

Đại phu kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt mở lớn nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó hết sức lo sợ qùy xuống đất: “Thảo dân tham kiến Vương.”

Cô Ngự Hàn đưa tay, đỡ đại phu đang quỳ ở trước mặt hắn đứng lên: “Đại phu, ta chỉ là tới tìm người, ngươi chỉ cần nhanh nói cho ta biết ngày đó ở chỗ này họ đã phát sinh chuyện gì là tốt rồi, mặt khác – cũng không cần quá đa lễ.”

Sau khi biết được thân phận Cô Ngự Hàn, đại phu tuyệt không giấu giếm nữa, liền rất dứt khoát đem toàn bộ mọi chuyện nói ra: “Vâng, hôm đó có một vị tiểu công tử dẫn theo một công tử ngơ ngác khác đến y quán của ta trị thương, nghe hai người họ đối thoại, ta mới biết được nguyên lai bọn họ đắc tội nhi tử của Huyện thái gia, không bao lâu sau, nhi tử của Huyện thái gia liền mang theo quan binh chạy ào vào trong y quán, uy hϊếp nếu bọn họ không ngoan ngoãn chịu trói, sẽ … muốn gϊếŧ sạch người trong y quán, hiện tại có thể phỏng đoán bọn họ đang bị nhốt ở trong địa lao của huyện nha.”

“Ngươi nói … là cái tên ngốc kia bị thương?” Cô Ngự Hàn cau mày, lấy tu vi của Tiểu Ngoan, như thế nào có khả năng bị một tên nhi tử của Huyện thái gia đả thương? Tiểu Ngoan cuối cùng là đang diễn trò gì?

“Đúng vậy, còn có một chuyện, lấy thảo dân hành nghề y đã nhiều năm kinh nghiệm xem ra, cái tên nhi tử của Huyện thái gia kia mơ hồ có bệnh về tâm lý, phi thường bạo ngược. Vương, hai người bọn họ rơi vào trong huyện nha rất nguy hiểm.”

Cô Ngự Hàn lạnh lùng biến sắc mặt: “Đại phu xin yên tâm, ta sẽ xử lý tốt việc thất trách của huyện quan nơi này.”

“Vương, còn có một chuyện, thảo dân cả gan thỉnh cầu Vương làm chủ cho tất cả dân chúng ở nơi này.” Đại phu vừa nói, ngữ khí có chút phẫn nộ xúc động, không hề báo trước liền quỳ gối trên mặt đất.

“Nói.” Cô Ngự Hàn cố gắng áp chế cái mong muốn lập tức chạy đi huyện nha cứu Bối Bối, hắn là … Vương của những người dân này, phải nghe oan tình của dân chúng.

“Thảo dân … Nói đến việc này, thảo dân cũng là đồng lõa..”

Đại phu vừa nói, khuôn mặt đã cao tuổi nhăn lại, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, mang theo phẫn nộ vô phương phát tiết, hắn nắm chặt tay: “Mỗi một tháng, Huyện thái gia đều phái người đến y quán của thảo dân vơ vét rất nhiều thuốc gây nghiện, còn có xuân dược, nếu chúng ta không cho lấy, sẽ bị bắt đi ngồi tù. Sau đó … Sau đó, khuê nữ trong vùng này của chúng ta một ngày sau khi được Huyện thái gia thưởng dược, đại đa số mất tích, dân chúng cũng biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Huyện thái gia, nhưng là, chúng ta không có cách nào mở miệng kêu oan.”

Nghe đại phu nói như vậy, Cô Ngự Hàn cảm thấy lửa giận bừng bừng dâng lên, không nghĩ tới trong quốc gia của hắn, dĩ nhiên lại che giấu một nơi u ám như vậy.

“Tình huống như vậy liên tục đã bao lâu?”

“Đã có nhiều năm rồi, có mấy thư sinh can đảm đã từng nghĩ tới đệ đơn cáo trạng, tuy nhiên, mỗi lần mẫu đơn kiện viết xong, những thư sinh chính nghĩa vô tội này … ngày hôm sau đã bỏ mình mất mạng, từ đó về sau, không còn có ai dám trông nom chuyện này.”

“Đứng lên đi, Bổn Vương sẽ cho dân chúng trong huyện một cái công đạo.” Cô Ngự Hàn đã xuất ra uy nghiêm vương giả, đối với chuyện này đưa ra lời hứa hẹn quân bất hí ngôn.

“Thảo dân thay thế dân chúng toàn huyện khấu tạ vương ân.” Đại phu kích động tiếng nói có chút phát run, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng hi vọng.

………….

Đi ra gian ngoài, Thương Tuyệt Lệ có chút khẩn cấp đón nói: “Công tử, thế nào, có … hay không nghe được tin tức của Bối Bối tiểu thư?”

Cô Ngự Hàn gật đầu: “Tuyệt Lệ, có biết cụ thể huyện nha nơi này ở đâu không?”

“Biết ạ.”

“Lập tức mang ta đi, Bối Bối ở nơi này.”

“Tuân lệnh.”

Trong tầng hầm âm u, Bối Bối bị người ta đẩy, thiếu chút nữa đứng không vững ngã gục trên mặt đất, may mà Tiểu Ngoan nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.

“Tiểu Bối ca ca, ngươi … có bị thương không?” Tại không gian âm u thế này, Tiểu Ngoan lại có thể như trước chuẩn xác không lầm hướng phía Bối Bối toàn thân từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sợ nàng bị thương.

Bối Bối cắn răng nhịn xuống đau nhức ở trên cổ tay: “Ta không sao.”

“Ha ha… các ngươi rất nhanh sẽ có sao, người đâu, thắp đèn.” Huyện thái công tử hét to quát người hầu.

Rất nhanh sau đó, trong tầng hầm ngầm được cây đuốc thắp sáng chiếu hồng lên một mảng màu xanh rêu, Bối Bối trừng mắt nhìn, rốt cuộc thích ứng được ánh sáng đột nhiên ở nơi này, tuy nhiên, đến lúc nàng nhìn rõ hoàn cảnh ở nơi này, nàng phản xạ có điều kiện, đưa tay lên che lại miệng, một hồi buồn nôn muốn nôn ra.

Ánh mắt của nàng trừng mở rất lớn, trời ạ, nơi này là địa ngục sao?

Trước mắt treo đầy những cái móc sắt để treo người lên, còn có bùng bùng những cái đầu sắt đang được nung đỏ, còn có … mấy người nam nữ đang hấp hối bị trói trên giá sắt, móc sắt móc vào da thịt một số “phạm nhân” này – đâm thủng thịt, giống như câu heo treo lên, huyết nhục mơ hồ đã hư thối, mơ hồ truyền đến mùi máu tanh thịt thối, mùi vị rất là khó chịu.

“Nôn …” Cũng không nhịn được nữa, nàng cúi khom người phun hết ra.