Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 131: Âm thầm!

Cô Ngự Hàn buồn bã quay lại khách điếm, nhưng không nhìn thấy người đáng nhẽ nên có mặt ở đây lúc này, hắn túm lấy tiểu nhị hỏi: “Bối Bối đã trở về chưa?”

“A? Sao, Bối Bối công tử đã quay lại đây rồi, sau đó lại chạy ra ngoài tìm Tiểu Ngoan.” Tiểu nhị có chút khó hiểu nhìn Cô Ngự Hàn một chút, tại sao hôm nay luôn có người tới hỏi người nào đó đi cùng hắn đã quay về hay chưa.

Cô Ngự Hàn quay đầu quan sát sắc trời bên ngoài đang tối dần, khuôn mặt tuấn tú hơi biến sắc, buông ra tiểu nhị nhanh chóng lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức làm cho tiểu nhị chỉ như nhìn thấy một cơn gió đang lướt qua.

Tiểu nhị lắc đầu, cầm theo bình trà nóng tiếp tục tiếp đãi khách nhân.



Dựa vào trí nhớ tuyệt đỉnh của mình, Cô Ngự Hàn nhanh chóng tìm được chỗ ban ngày chơi ném vòng, tuy nhiên, nơi đó cũng đã trống không, không tìm thấy nổi một bóng người.

Hắn có chút hoảng sợ, Bối Bối đi đâu rồi?

Hắn tìm kiếm dọc theo đường đi, thân ảnh của hắn mờ mịt, sắc trời dần dần trở nên mơ hồ.

“Bối Bối, Tiểu Bối Bối…” Hắn đi đi lại lại tìm kiếm chung quanh đầu đường, cao giọng kêu gọi.

Tuy nhiên, hắn gần như tìm kiếm toàn bộ đường phố, cũng không thấy nàng, ngay cả tên Tiểu Ngoan kia cũng không thấy bóng dáng đâu.

Mày kiếm của hắn nhíu lại, chẳng lẽ tên Tiểu Ngoan kia đã bắt nàng đi theo?

Chết tiệt, hắn không nên để nàng một mình cùng Tiểu Ngoan – một kẻ lai lịch bất minh ở trên đường, mặc kệ Tiểu Ngoan là bạn hay là kẻ địch, hắn cũng không nên để nàng rời khỏi tầm mắt của hắn.

Lúc này, hắn cực kỳ căm tức bản thân mình, sao hắn lại có thể giận dỗi với nàng ở thời khắc quan trọng này, trưởng lão nói nàng sắp gặp phải kiếp nạn…

Trong lòng lo lắng, hắn rất nhanh tìm được một nơi yên lặng, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, vận công làm phép, bắt đầu thử nghiệm cách dùng phép liên lạc với cây trâm tiểu hỏa xà trên người nàng…

Trong nhà lao của huyện, Bối Bối và Tiểu Ngoan đều bị quan binh trói chặt tay chân, sau đó hung hăng đẩy vào một gian phòng giam u ám, cửa phòng lao lập tức “Cạch cạch” hai tiếng bị khóa lại.

Bối Bối nhanh chóng xoay người: “Này, những kẻ không biết nói đạo lý kia, rốt cục các ngươi muốn đem chúng ta giam lại tới khi nào?”

“Hừ, giam cho đến lúc các ngươi chết, ha ha…” Một tên quan binh dáng vẻ lưu manh cười to, sau đó cầm chiếc chìa khóa quay đầu đi xa.

“Này…” Bối Bối thở hổn hển nhìn bọn họ đi xa dần.

“Tiểu Bối ca ca, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Nơi này thật tối, bẩn bẩn, còn có con chuột.” Tiểu Ngoan nhìn nàng, lại nhìn những con chuột đang chạy qua dưới chân, có chút hoảng sợ hỏi.

Bối Bối trấn an hắn: “Đừng sợ, ta sẽ nghĩ biện pháp trốn ra ngoài, Huyện thái gia nơi này thực sự là một tên ác bá, ỷ vào quan tước ức hϊếp dân chúng, chúng ta nhất định phải vì dân trừ hại!”

Nghe thấy nàng nói trừ hại, Tiểu Ngoan vừa chút tò mò lại tràn đầy hăng hái cất cao giọng: “Chúng ta nên trừ hại như thế nào?”

“A… Trước hết để ta suy nghĩ đã, lại đây, chúng ta trước tiên ngồi xuống bên kia từ từ nghĩ cách.” Bối Bối đi tới bên đệm cỏ rồi ngồi xuống.

Kỳ thật, trong lòng của nàng đang rất bất an, trước kia nàng đã nhìn thấy rất nhiều hình phạt cổ đại trên TV, không biết chừng nàng còn chưa kịp trừ hại đã bị hành hạ đến hấp hối rồi cũng nên?

“Được, chúng ta cùng nhau suy nghĩ.” Tiểu Ngoan ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt mênh mông vẫn một mực nhìn nàng, mắt đen lấp lánh trong bóng tối long lanh có thần, không nhận thấy dù chỉ một điểm ngu ngốc thường ngày.

Bối Bối cúi đầu, giống như đang suy nghĩ biện pháp, kỳ thật là đang cầu nguyện Cô Ngự Hàn nhanh chóng một chút tìm được nàng, aiii… Không có khí phách thì sẽ không khí phách đi, khí phách cũng không thể biến thành cơm ăn,…trước hết phải an toàn rồi sẽ tính sau.

Cúi đầu xuống, nàng không hề phát hiện ra cây trâm của mình đang phát ra ánh hồng nhàn nhạt, ánh sáng quấn quanh hết vòng này đến vòng khác.

Tiểu Ngoan nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt đen nhánh của hắn như có chút suy tư, nhìn ánh hồng từng vòng từng vòng, ánh mắt loé lên, âm thầm làm phép hướng về phía cây trâm của nàng, chỉ chốc lát sau, ánh hồng trên cây trâm dần dần biến mất, bị áp chế xuống.

Tất cả lại khôi phục bình tĩnh, nàng hồn nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.



Tại nơi yên tĩnh, Cô Ngự Hàn thu hồi pháp lực, mở mắt, con mắt thâm thúy phát ra hàn quang sắc bén, xen lẫn với cơn tức.

Nắm chặt nắm tay, hắn phẫn nộ vung tay lên, ánh sáng hồng hừng hực khoét ra một cái động lớn trên mặt đất cách đó không xa.

Chết tiệt, lại có người đang cản trở hắn tìm Bối Bối! Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Tiểu Ngoan?

Hắn bạc môi khẽ nhếch, cơn tức trong ngực cùng với lo lắng cùng nhau phát tác, đột nhiên bật dậy, hắn bay nhanh ra ngoài.

Nhất định là Tiểu Ngoan, chỉ có pháp lực của Tiểu Ngoan mới có thể chống lại hắn, nhưng là, Tiểu Ngoan rốt cuộc là dẫn Tiểu Bối Bối của hắn đi đâu? Có thể gây bất lợi cho nàng không?

Trong đại lao, Bối Bối uể oải cúi đầu, không khỏi nghĩ thầm trong đầu, Cô Ngự Hàn – tên nam nhân kia sao lần này không hề thần thông quảng đại tìm tới đây, bình thường không cần hắn xuất hiện thì hắn lại hết lần này đến lần khác chướng mắt xuất hiện, hiện tại muốn hắn xuất hiện, hắn nhưng lại giận dữ với nàng.

“Tiểu Bối ca ca, cái này cho ngươi.”

Ngẩng đầu, Bối Bối nhìn thấy trong lòng bàn tay Tiểu Ngoan có một cái vòng tay, nghiễm nhiên là cái vòng hắn ném thắng kia.

“Tiểu Ngoan, ngươi còn giữ cái…này?” Bối Bối có chút kinh ngạc.

“Tiểu Bối ca ca thích cái…này, cho nên Tiểu Ngoan nhất định phải bảo vệ thật tốt, lúc người kia đánh Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan sợ cái này sẽ hỏng, may là không có việc gì, cho ngươi.” Hắn khờ dại cười với nàng, cười đến rất mong đợi.

Tâm tình phức tạp cầm lấy chiếc vòng tay, Bối Bối cảm thấy áy náy, lúc ấy nàng chẳng qua chỉ là tuỳ ý liếc qua một cái, chưa nói đến là thích hay không, Tiểu Ngoan lại coi vòng tay như bảo bối, chỉ vì nghĩ là nàng thích.

“Tiểu Ngoan, cám ơn ngươi, ta sẽ giữ nó cẩn thận.” Mũi nàng nghèn ngẹn, yết hầu cứng lại.

Luồn vòng tay đeo lên cổ tay, nàng cao giọng giơ ra cho hắn xem: “Có đẹp không?”

Lúc này, nàng hoàn toàn không hề ý thức bản thân mình hiện tại đang là “Nam nhân”, mang một cái vòng tay nữ nhân có bao nhiêu quái lạ.

Tiểu Ngoan cười đến rất vui vẻ, rất khẳng định gật đầu: “Đẹp lắm, Tiểu Bối ca ca cũng rất đẹp!”

Sửng sốt một chút, Bối Bối cười trước sự ngây thơ của hắn, không nhịn được đưa tay vuốt ra những sợi tóc mất trật tự trên mặt hắn “Đứa ngốc, ta lớn lên chỉ có thể nói đoan trang thôi, còn cách xinh đẹp nhiều lắm.”

“Không, ở trong mắt Tiểu Ngoan, Tiểu Bối ca ca là đẹp nhất!”. Hắn rất kiên trì, trong ánh mắt có nhiệt tình không che giấu được.

Nhìn ánh mắt của hắn, Bối Bối bỗng nhiên cảm thấy có chút quái dị, cảm thấy có chút không được tự nhiên, rồi lại nói không ra lời chỗ nào kỳ quái, chỉ có thể không tự nhiên tránh né ánh mắt quá chuyên chú của hắn.