Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 123: Mỹ nam đấu!

Thấy hắn vẫn không động đậy, Bối Bối có chút tức giận ném bút: “Không viết nữa, có tên hộ kim cang chướng mắt này ở đây, viết cũng như không. Tiểu Ngoan, chúng ta đi.”

Cô Ngự Hàn cũng lập tức đứng lên theo sau, còn rất ngang ngược dựa vào gần nàng, hắn quyết định, trước khi đuổi Tiểu Ngoan đi, tạm thời cứ để nàng mặc mấy bộ đồ nam trang ngứa mắt này đã.

“Tiểu Bối Bối, kim cang là cái gì?” Cô Ngự Hàn hỏi bâng quơ, kỳ thật là hắn để ý hai chữ “Chướng mắt”, nữ nhân này, lại dám nói hắn chướng mắt, buổi tối chắc chắn hắn sẽ xử lý nàng, khiến nàng mệt đến không dậy nổi, xem nàng còn sức để ý đến cái tên “Ngốc tử” kia nữa không?

Suy nghĩ một lúc, Bối Bối nghiêng đầu, con ngươi giảo hoạt đảo đảo: “Kim cang là … thứ làm người khác chán ghét, cứng rắn, lạnh như băng, không có nhiệt độ.”

“Sao? Ngươi bảo ta cứng rắn còn được, có điều…ngươi khẳng định là ta lạnh như băng, không có nhiệt độ sao?” Cô Ngự Hàn nghiêng người về phía vành tai nàng, phả hơi ấm nóng, sau khi nói xong còn hướng nàng nháy mắt xấu xa mấy cái.

Bối Bối xấu hổ cong khủy tay che đỉnh đầu, muốn giáo huấn hắn một lần lại bị hắn lật ngược tình thế.

“Tiểu Bối ca ca, các ngươi đang nói cái gì, Tiểu Ngoan cũng muốn nghe.” Tiểu Ngoan không chịu bị lạnh nhạt, chu miệng bộ dáng rất tủi thân.

“Tiểu Ngoan, chúng ta đang nói chuyện người lớn, tiểu hài tử không được nghe nha.” Cô Ngự Hàn vội tranh trả lời, giọng điệu vô cùng mập mờ, khiến Bối Bối nghe chỉ muốn ước gì có nắm bùn nhét vào bịt miệng hắn.

Tiểu Ngoan mặt đổi sắc, sau đó ngơ ngác hỏi lại Bối Bối: “Tiểu Bối ca ca, các ngươi đang nói chuyện người lớn sao?”

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Cô Ngự Hàn phát hiện ra manh mối trên mặt Tiểu Ngoan, con ngươi đen cau lại, xem ra…tên nam nhân…lai lịch bất minh này có ý đồ với tiểu bảo bối của hắn!

Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Tiểu Ngoan, mặt Bối Bối hơi hơi nóng lên, nàng ê a trả lời: “Đúng, là như thế, người lớn nói chuyện trẻ con không nên nghe, hiểu chưa?”

“Ồ, vậy sau này Tiểu Ngoan trưởng thành có thể cùng Tiểu Bối ca ca nói chuyện người lớn đúng không?” Tiểu Ngoan kiên nhẫn hỏi, hai mắt chớp chớp tràn ngập mong chờ, trong trẻo như nước khiến cho người ta không nỡ mở miệng từ chối.

Có điều Cô Ngự Hàn không phải là người, hắn là xà vương.

“Ngươi đừng mơ tưởng nói chuyện người lớn với nàng, ngươi dám nói, ta sẽ làm cho ngươi câm miệng vĩnh viễn.” Cô Ngự Hàn vô cùng tức giận, tên nam nhân này nhất định là cố ý, ở trước mặt hắn chiếm tiện nghi của Tiểu Bối Bối!

“Tiểu Ngoan không sợ ngươi.” Tiểu Ngoan đột nhiên trở nên rất dũng cảm, rốt cục dám gan dạ giằng co với Cô Ngự Hàn.

“Ngươi cứ thử xem.” Cô Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Tiểu Ngoan, mà Tiểu Ngoan, lạ thay không hề né tránh ánh mắt của hắn như trước, ngược lại còn trực tiếp nghênh đón, trong đáy mắt linh động, xẹt qua một tia cứng cỏi.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn nheo mắt lại, xem ra… tên Tiểu Ngoan này không định tiếp tục cùng hắn chơi trốn tìm, mà là … Khiêu chiến hắn, vì tiểu bảo bối mà khiêu chiến hắn!

“Này, Cô Ngự Hàn, ngươi ấu trĩ đủ chưa hả, sao lại cùng Tiểu Ngoan so đo chứ.” Bối Bối rốt cục không nhịn được cắt đứt việc hai người đấu mắt như trẻ con, nàng xoay mặt ngó Tiểu Ngoan.

“Tiểu Ngoan, đừng để ý đến hắn.”

Cô Ngự Hàn cong lên bạc môi, xấu xa tranh trả lời trước Tiểu Ngoan: “Được rồi, ta nể mặt Tiểu Bối Bối, không so đo với Tiểu Ngoan, quá ngây thơ!”

Câu ngây thơ cuối cùng, Cô Ngự Hàn nói đặc biệt lớn tiếng, để Tiểu Ngoan biết, trong mắt Bối Bối, hắn chẳng qua chỉ là một tên ngốc tử ngây thơ.

“Tiểu Bối ca ca, bụng ta rất đói, chúng ta đi ăn cơm có được không? Tiểu Ngoan sẽ mua đùi gà mà Tiểu Bối ca ca thích nhất cho người ăn.” Tiểu Ngoan chuyển sang chiến lược tấn công khác.

“Ngươi muốn mua cho ta? Tiểu Ngoan, tiền của ngươi đều ở chỗ ta, ngươi mua kiểu gì?” Tiểu Bối cố ý trêu hắn, nhưng không ngờ câu nói đùa này của nàng lại làm xoay chuyển thế cục cao thấp giữa hai nam nhân.

Cô Ngự Hàn trơ mắt nhìn mặt nàng, trong lòng chua xót quay cuồng, nữ nhân này… lại dám làm bà quản gia cho Tiểu Ngoan, giúp Tiểu Ngoan giữ tiền? Tức chết hắn đi được, chuyện thân mật như vậy sao có thể làm với nam nhân khác!

Tiểu Ngoan cười híp mắt nói: “Tiểu Bối ca ca cầm tiền của Tiểu Ngoan đi mua nhiều món ngon hơn, muốn mua cái gì thì mua a.”

Lắc đầu, Bối Bối cười khẽ: “Không cần, trên người ta vẫn còn ngân lượng, ta dùng tiền của ngươi mua đồ ăn cho ngươi, dùng tiền của ta mua đồ ăn cho mình, như vậy mới đúng, sau này không thể tùy tiện cho người khác tiền hiểu chưa.”

Bả vai của Tiểu Ngoan hơi hơi hạ xuống, muốn mở miệng, nhưng lại bị Cô Ngự Hàn đoạt trước.

“Tiểu Bối Bối, hóa ra ngươi bỏ đi cầm theo rất nhiều tiền của ta a.”

Lần này, đến lượt Cô Ngự Hàn cười híp mắt, hắn đắc ý lườm Tiểu Ngoan một cái, Bối Bối thích dùng tiền của ta, không phải của ngươi!

Rất tốt, lại hòa một ván nữa.

Ba người ngồi quây quần bên bàn cơm, sau khi tiểu nhị mang thức ăn lên, cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi khách quan có muốn một vò rượu nóng hay không?”

“Mang lên.” Cô Ngự Hàn tùy ý phất tay, sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn cho Bối Bối.

“Tiểu Bối Bối, ngươi gầy đi, nên ăn nhiều một chút.”

Bối Bối dùng gót chân đá hắn, thấp giọng nói: “Cô Ngự Hàn, bây giờ ta là nam nhân, đem thái độ mập mờ của ngươi thu lại cho ta, một mình ngươi mất mặt cũng không sao, đừng có lôi ta chết cùng.”

“Được.” Cô Ngự Hàn trả lời cho có lệ, chiếc đũa vẫn gắp thức ăn đặt vào bát nàng.

Bối Bối nắm chặt chiếc đũa, âm thầm liếc mắt trừng hắn, sau đó nhích ra xa một ghế, ba người ngồi tạo thành hình tam giác.

Tiểu Ngoan tự nhiên rất yên tĩnh ăn cơm, một câu cũng không nói.

Một lát sau, Bối Bối rốt cục phát hiện thấy khác lạ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngoan, quan tâm hỏi: “Tiểu Ngoan, ngươi sao vậy? Tại sao hôm nay lại yên lặng ăn cơm như vậy, bình thường không phải nói rất nhiều sao?”

“Tiểu Ngoan đang cố gắng ăn cơm để lớn lên.” Hắn nhồm nhoàm nói, nói xong trong miệng rớt ra một hạt cơm.

Bối Bối rút khăn tay ra muốn giúp hắn lau hạt cơm trên khóe miệng, đúng vào lúc này, Cô Ngự Hàn chân duỗi ra dưới bàn, Tiểu Ngoan bị buộc phải tránh né, thân thể nghiêng một cái, hoàn toàn lệch khỏi khăn tay của Bối Bối.

Tiểu Ngoan âm thầm giận dữ liếc mắt trừng Cô Ngự Hàn, nhưng không thể nói gì.

Cô Ngự Hàn nhướng mi, tiếp tục giả bộ nghiêm túc ăn cơm.

“Tiểu Ngoan, sao ngươi lại né tránh, a, muốn học tự mình lau có phải không, khăn tay này cho ngươi, hạt cơm ở bên trái khóe miệng.” Bối Bối nhét khăn tay vào trong tay Tiểu Ngoan, cười tỏ ý khen ngợi.