Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 85: Vương hậu Ꮆiết hậu phi

Bối Bối giật mình hoảng sợ: “Ôi, Thương Tuyệt Lệ, ngươi tính làm gì mà đột nhiên xuất hiện làm người khác sợ chết khϊếp.”

“Thuộc hạ mang điểm tâm sáng đến đây cho Bối Bối tiểu thư, mời Bối Bối tiểu thư dùng cơm.” Ngữ điệu của hắn rất cung kính.

Anh Nhi cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, đưa tay tiếp nhận điểm tâm sáng trong tay Thương Tuyệt Lệ đặt lên khay, bưng lên xếp đặt ở trong đình nghỉ mát.

“Thương Tuyệt Lệ, ngươi không nên hơi một chút lại quỳ xuống trước mặt ta, mau đứng dậy cho ta. Không phải ngươi chủ tâm muốn ta giảm thọ để kéo dài tuổi thọ của mình đấy chứ.” Bối Bối bị bộ dáng đột nhiên cung kính của hắn làm cho hoảng sợ, điệu bộ sai sót khó chịu mọi khi làm nàng thấy quen mắt hơn nhiều, ngược lại cái tên Thương Tuyệt Lệ cung kính lễ phép thế kia nàng thấy không vừa mắt.

Trán nhăn lại, Thương Tuyệt Lệ bất đắc dĩ đứng thẳng dậy: “Sau này thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ Bối Bối tiểu thư.”

“Được rồi, được rồi, nổi hết cả da gà lên rồi, càng nói ta càng có cảm giác bản thân sắp thành thần, ngay cả cái đồ đầu gỗ như ngươi này cũng có thể dậy dỗ được.” Bối Bối vừa nói thầm vừa đi tới đình nghỉ mát, nàng biết,

Thương Tuyệt Lệ nhất định sẽ đi theo.



“Oa, thơm quá a, Anh Nhi, Thương Tuyệt Lệ, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Bối Bối hớn hở ngồi vào trên băng ghế, kêu hai người bọn họ cùng ngồi xuống.

Ai ngờ, bọn họ trăm lời như một đồng thanh cự tuyệt: “Không được, nô tỳ (thuộc hạ) không thể dùng cơm cùng tiểu thư.”

Bĩu môi, khoé miệng Bối Bối nhếch lên, hơi hắng giọng, giả vờ khẳng khái: “Được rồi, thấy các ngươi làm tròn bổn sự với ta như vậy, đây là phần thưởng cho các ngươi, các ngươi cũng đừng từ chối đi.”

Anh nhi và Thương Tuyệt Lệ cùng nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ đồng thanh trả lời: “Tạ Bối Bối tiểu thư ban ân.”

Ăn no thoả mãn xong, Bối Bối dắt theo hai cái theo đuôi du ngoạn lung tung khắp nơi trong vương cung.

Vừa bước đến một chỗ ngoặt trên hành lang của vương cung, trưởng lão đột nhiên thình lình xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt của hắn không quá thân mật thoáng đánh giá qua Bối Bối, cúi đầu không chút tự nguyện: “Bối Bối tiểu thư, thần xin thi lễ.”

“Oa, ta còn tưởng là ai, thì ra chính là vị mỹ nữ thích vận trang phục nam trang để hấp dẫn sự chú ý của vương – Bối Bối tiểu thư hả, xin kính chào.”

Cách đó không xa mấy mỹ nữ vừa đi tới, người vừa thốt lên là vị cô nương õng ẹo Mã Giai Tuệ Nhàn, chính là nàng phi tần mà nàng đã tuyển ra.

Nheo mắt lại, Bối Bối đứng lại, đợi các nàng đi tới, thần sắc không thay đổi, bình chân như vại: “Đáp lễ.”

Cô Ngự Hàn, hậu cung của ngươi thật đúng là khổng lồ a!

Cái đồ nam nhân thối, có rừng rậm còn chưa đủ sao, còn muốn chọc tới nàng, bắt nàng trở thành vương hậu của hắn? Phi! Bà cô nhà nàng không quý báu gì cái đồ ngựa đực nhà hắn!

Chợt nhớ ra hắn chỉ nói muốn nàng làm vương hậu của hắn, ngay cả cầu hôn cũng không thấy đâu, còn an bài một đống mỹ nhân ở trước mắt nàng, nàng cảm thấy trong lòng vừa đau vừa cực kỳ tức giận, tên nam nhân thối, gặp phải hắn ngay cả nàng cũng trở thành bất bình thường.

“Ta thấy Bối Bối tiểu thư quả rất kiêu ngạo nha, ngay cả thϊếp thân hộ vệ của vương cũng nghe lệnh ngươi, thật không đơn giản.” Một phi tần khác mỉa mai phụ họa theo nàng.

Bối Bối nhướng mày, môi anh đào mỉm cười: “Đúng vậy. Ta cũng hiểu giá trị của ta rất lớn, chỉ có điều, các ngươi nếu biết ta đây rất có giá, có biết phải nhường đường cho người rất quan trọng là ta đây đi qua sao.”

Chúng phi tử sắc mặt thay đổi, Mã Giai Tuệ Nhàn trừng mắt: “Để xem ngươi có thể được sủng ái tới khi nào, đừng quên hiện tại ngươi ngay cả cái tước vị quý phi cũng không có, còn tự cho mình là vương hậu sao, ha ha, cười chết người, ngươi chỉ đáng so sánh với một nữ nhân thị tẩm mà thôi.”

Thương Tuyệt Lệ cau mày, ánh mắt cảnh cáo mà nhìn thẳng Mã Giai Tuệ Nhàn: “Vương đã nói muốn lập Bối Bối tiểu thư làm vương hậu. Chỉ cần Nhị công chúa trở về, Vương sẽ bắt tay vào làm chuyện tiến hành phong hậu.”

“Cái gì?” Lần này, không chỉ có chúng phi tử kinh hãi, vị trưởng lão vốn bàng quan ở bên cạnh cũng thấy kinh sợ, vốn hắn cho rằng vương chỉ là không phục đại thần bọn họ liên hợp thỉnh tấu ép Vương phong hậu, không nghĩ tới vương sẽ làm thật!

Tầm mắt chuyển sang phía trưởng lão, Thương Tuyệt Lệ rất lễ phép mà bao hàm dụng ý khác: “Trưởng lão, không phải Vương nói qua chuyện này cho ngươi rồi sao?”

“Chính xác là Vương…đã nói qua.” Trưởng lão không muốn, nhưng vẫn phải thành thật trả lời, phủ dụ của Vương, đương nhiên sao có thể mập mờ mà cho qua.

Bối Bối nãy giờ không nói gì, nhìn vẻ mặt các vị phi tử, nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không vừa ý, nàng sẽ không trở thành vương hậu của hắn, tuyệt đối không!

Trong thiên điện, Thương Tuyệt Lệ đứng ở trước mặt trưởng lão, xòe tay chìa ra một cái ngọc bội màu đen: “Trưởng lão, ta nghĩ, chúng ta đã tìm được hắc tinh ngọc bội.”

Nhìn ngọc bội trong tay Thương Tuyệt Lệ, trưởng lão vừa mừng vừa sợ vội vàng cầm lấy, xem xét tỉ mỉ kỹ càng: “Nhất định là nó, đây đúng là hắc tinh ngọc bội! Thương hộ vệ, ngươi lấy được nó từ chỗ nào vậy? Vị nữ tử nào có được ngọc bội kia?”

“Trưởng lão, ngọc bội kia là của Bối Bối tiểu thư.” Thương Tuyệt Lệ rất nghiêm túc đáp.

Hắn phát hiện ra khối ngọc bội này cũng khá ngẫu nhiên. Hôm đó sau khi thắng Bối Bối tiểu thư ở trận đấu cầu mây, Bối Bối tiểu thư phải lau dọn chỗ ở của hắn, trong lúc đứng lên ngồi xuống đã làm khối ngọc này rớt xuống, nhưng nàng không phát hiện ra.

Lúc hắn nhặt lên, quả thực hắn kinh ngạc phát sốc, thì ra hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối tiểu thư, khó trách bọn hắn tìm mãi mà không được, đương nhiên dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể nghĩ tới việc khối ngọc bội có ý nghĩa đặc thù này sẽ ở trên người một nhân loại.

Lại nghĩ tới, Bối Bối tiểu thư đột nhiên đi đến xà giới, lại làm cho vương đối với nàng quyến luyến không chịu rời bỏ, tất cả mọi thứ đều rất tự nhiên, Bối Bối tiểu thư nhất định là người được sắp đặt để ở chung với vương!

“Thì ra là nàng, khó trách vương muốn phong nàng làm hậu.” Trưởng lão nhìn hắc tinh ngọc bội, vuốt vuốt râu, nếp nhăn trên mặt rốt cục cũng yên tâm mà buông lỏng được.

Thương Tuyệt Lệ cầm lại ngọc bội: “Trưởng lão, ta phải đi về tuân thủ mệnh lệnh bảo vệ Bối Bối tiểu thư của vương.”

“Mời.” Trưởng lão tươi cười giơ tay tiễn, rốt cục có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.



Bối Bối ở trong tẩm cung, cuống quýt xoay tròn: “Anh nhi, mau giúp ta tìm xem, không thấy ngọc bội của ta đâu rồi.”

“Bối Bối tiểu thư, ngọc bội nào a?” Thấy Bối Bối khẩn trương, Anh nhi cũng cuống lên theo.

“Chính là… chính là một khối ngọc bội màu đen toàn thân trong suốt, cầm ở trong tay thấy hơi âm ấm.” Bối Bối vừa lục tung mà tìm, vừa miêu tả qua loa.

“Vậy sao, đã hiểu, Bối Bối tiểu thư đừng nóng vội, để nô tỳ hỗ trợ tìm.” Anh nhi nói xong liền bắt đầu tìm tòi ở những khe ngóc ngách.

Bối Bối vừa tìm vừa nóng ruột, khe khẽ lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao lại không thấy đâu chứ, rõ ràng ta cất thật kỹ mà, cuối cùng lạc đi nơi đâu rồi, mau ra đây cho ta coi.”