Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 2 - Chương 70: Vận động buổi sáng

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, Bối Bối mở to hai mắt, theo phản xạ lập tức quay đầu, nụ cười tuấn mĩ khiến cho người ta phải thở dốc của Cô Ngự Hàn đập ngay vào mắt.

Trong nháy mắt, hồi ức như thủy triều cuồn cuộn chảy vào trong đầu, nàng vừa kinh vừa sợ lại vừa say đắm nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là xà!”

Vươn tay, kéo cơ thể đang muốn tránh xa của nàng ôm chặt vào lòng, hắn nhướng mày, không chút đứng đắn nói: “Đúng vậy, ta là xà, một con cự xà màu đỏ, nhưng cũng là… nam nhân của ngươi!”

Nếu nàng sợ rắn, đã vậy, hắn càng phải xuất hiện nhiều trước mặt nàng, khiến nàng thích ứng dần với thân thể của hắn!

Nhìn phong thái ngả ngớn quen thuộc của hắn, trong chốc lát Bối Bối đã lại bị mê hoặc, không biết nên phải sợ hay phải cúi đầu để chống lại sắc đẹp mê người của hắn, ô ô, hắn anh tuấn khôi ngô như thế khiến nàng kinh hãi tới mức không đứng dậy nổi!

Nhưng… nàng cũng không thể đón nhận một con… rắn, nghĩ đến cảnh một con rắn dài thượt, trườn trườn trên mặt đất, toàn thân nàng muốn phát run.

“Ngươi buông ta ra, ngươi ngươi này… cái con hồng xà hèn hạ kia.” Nàng không thể kiềm chế nổi sợ hãi run rẩy nói.

Nhất định là hắn, khi nàng rơi đến sườn núi chính hắn đã cuốn nàng ngủ, lại còn ác liệt truy đuổi nàng, hù dọa nàng!

Cô Ngự Hàn khăng khăng dùng tới cả chân để kẹp chặt lấy nàng, đôi mắt đen nhánh hài hước dò xem nàng: “Nếu ta hèn hạ, vậy hèn hạ tới cùng nha! Tiểu Bối Bối, nghe rõ ràng cho ta, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải học để thích ứng với ta, bởi vì… chúng ta sẽ triền miên dây dưa một khắc cũng không xa rời.”

“Ta không cần! Buông… ra buông… ra, ngươi là đồ vô liêm sỉ, đồ rắn nghe không hiểu tiếng người, quỷ hẹp hòi, có phải ngươi vẫn hận ta kẹp đuôi ngươi nên mới giam cầm ta, đường đường một con rắn vương mà còn thù dai như vậy sao…” Bối Bối vừa sợ vừa đỏ mặt phản kháng, không chút kiêng nể gì mà mắng chửi hắn luôn.

Trong lòng vẫn run rẩy như trước, nhưng lạ lùng là không phải do kinh hãi, theo bản năng của nàng cho biết, hắn sẽ không thương tổn nàng.

Nghe tiếng nàng mắng như rồng ngâm hổ gầm, Cô Ngự Hàn chỉ miễn cưỡng chớp mi một chút, chứng kiến cái cảnh dù sợ sệt nhưng vẫn không ngần ngại mắng chửi hắn của nàng, khiến tâm trạng hắn cực tốt, ít nhất, nàng cũng không dùng cái hành động làm người ta tức giận là đẩy hắn ra nữa, xem ra, ngủ xong một giấc khả năng thích ứng của nàng đã cao hơn nhiều.

Cuối cùng, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, quyết định không thể cứ cam chịu cái hành động lộn xộn cứ như đang cố tình đốt lửa trên cơ thể hắn của nàng, nghiêng người, đè lên nàng, ngang ngược chặn lấy đôi môi đang lải nhải của nàng: “Tiểu Bối Bối, tinh thần ngươi đã tốt như vậy, chúng ta liền hoạt động có kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút nha.”

Nàng ngủ no rồi, hắn đói bụng mấy ngày, ăn uống còn chưa đã đây: “Không… Ưm ưm…” Bối Bối vừa mở miệng cự tuyệt, liền bị bạc môi của hắn chặn lấy, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư kháng nghị.

Sức lực của nàng căn bản không bằng hắn, Cô Ngự Hàn chỉ cần nhẹ nhàng đã kéo y phục của nàng ném ra bên ngoài trướng rèm, da thịt nóng bỏng của hắn khiến nàng mềm nhũn.

Con ngươi đen nóng bỏng lóng lánh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang muốn kháng cự rồi không nhịn được lại rơi vào trầm luân, khuôn mặt đỏ bừng bừng rất mê người, đối với phản ứng sinh lý của nàng, bây giờ hắn còn hiểu rõ hơn chính bản thân nàng, thử hỏi, tiểu hồng mạo* làm sao đấu lại đại dã lang* chứ!

Bị hắn hun đốt đến mơ mơ màng màng, nàng không tự chủ được dần dần đáp lại, đầu óc đều chảy ra như tương bần, hoàn toàn quên mất sợ hãi cũng như sự xâm lược của hắn.

“Ưm ưm ô…”

Trong trướng rèm, xuân sắc kiều diễm, thanh âm rêи ɾỉ nhẹ nhàng cùng hơi thở thô ráp gấp gáp của nam nhân không ngừng truyền ra khiến cho người nghe phải đỏ mặt cúi đầu.

Hậu quả của việc vui thú, nàng bị hắn gây sức ép, lăn qua lăn lại khiến từ xương sống đến thắt lưng đều đau nhức!

Bối Bối kéo hai chân mềm nhũn, bước tiến từng bước từng bước ở trên hành lang, bên người, một mĩ nam anh tuấn nhắm mắt bám dính lấy nàng.

“Cưng ơi, tiểu Bối Bối, ngươi muốn đi đâu?” Cô Ngự Hàn không để ý tay của hắn bị nhéo tới ửng đỏ, kiên trì ôm chặt lấy eo lưng mềm mại của nàng.

Ngoảnh mặt đi không thèm nhìn tới hắn, Bối Bối trong lòng ngũ vị đều đủ cả, rõ ràng là muốn chạy trốn khỏi cái… tên xà nam này, nhưng mà… cuối cùng hết lần này đến lần khác bị mê hoặc xụi lơ ở trong lòng hắn, lại dây dưa một lần rồi lại một lần, còn khiến cho lưng mình mỏi nhừ đến mức không còn cảm giác gì nữa.

“Tiểu Bối Bối, ngươi không nói ngươi muốn đi đâu, chúng ta liền trở về tiếp tục làm cái việc khiến cho người khác đều phải đỏ mặt tía tai kia đi!” Hắn cúi đầu, hơi nóng cuồng nhiệt phả đầy vào vành tai nàng, từ góc độ này nhìn lại, có thể thấy được da thịt phía trong vạt áo của nàng toàn vết hôn của hắn, hắn càng cười càng thêm đắc ý.

Nghe giọng hắn thì thầm mấy chuyện xấu xa, Bối Bối đột nhiên dừng chân, hung hăng quay đầu lại trừng hắn, mặc kệ hắn là cự xà đáng sợ: “Ngươi còn dám nói! Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi, hiện tại ta cũng không cần đi một bước run rẩy một bước, ngươi ngươi ngươi… Ngươi không phải có ba nghìn hậu cung sao? Trở về mà lâm hạnh** các nàng a, làm sao lại cứ quấn quít lấy ta!”

Ánh mắt nàng vốn đã long lanh, vì tức giận lại càng thêm lấp lánh rực rỡ.

“Trời ơi, tiểu Bối Bối, cơn tức của ngươi đột nhiên lớn như vậy, có phải là ghen rồi không? Hóa ra tiểu bảo bối của ta có lòng với ta như vậy!” Cô Ngự Hàn nhanh chóng ôm lấy nàng, cười híp mắt hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó nhanh chóng lùi lại trước khi nàng kịp trợn mắt lườm hắn.

Nghe được ba chữ “Tiểu bảo bối”, Bối Bối càng thêm phát hỏa, trong ngực mơ hồ cảm thấy đau nhói, nàng mím môi, nắm chặt nắm tay quơ quơ trước mặt hắn: “Cô Ngự Hàn, ta cho ngươi biết, Bổn tiểu thư không phải cái món đồ chơi bảo bối quỷ quái gì của ngươi, ngươi nên bớt nói những câu khiến cho người ta nôn mửa nữa đi!”

Đuôi lông mày nhếch lên, hắn đưa tay giữ lấy nắm tay nhỏ bé của nàng: “Tiểu bảo bối, ngươi chính là món đồ chơi bảo bối của ta không phải sao.”

Sau đó, hắn ghé sát vào nàng, nháy mắt mấy cái, ánh mắt trở nên nóng bỏng: “Ngươi không phải cũng coi ta như cái đại ấm lô, cái gối ôm mềm mại mà? Lúc ngủ còn ôm rất vui vẻ, hơn nữa còn lăn qua lăn lại rất đã ghiền nha.”

Oanh, mặt của nàng đỏ bừng, người này… có hiểu cái gì gọi là kín đáo không chứ, giữa ban ngày ban mặt lại công khai nói ra chuyện kia của bọn họ, Hừ! Đúng là đồ xà nam mặt dày đầu óc chưa được khai phá! Mặc dù vậy nghe được hắn giải thích như thế, nàng lại cảm thấy cảm giác đau nhói trong lòng giảm bớt một chút, cũng có chút… vui vẻ.

Nhưng mà… Nàng phải mặc kệ cái đồ xà nam da mặt dày này!

Vì vậy, nàng tiếp tục buồn bực đi ra ngoài, nửa kéo nửa đẩy nhưng vẫn ở trong lòng hắn, bởi hắn vẫn dính thật chặt.

“Tiểu Bối Bối, ngươi chấp nhất như vậy là muốn đi đâu đây?” Cô Ngự Hàn nghiêng người một cái, liền đem thân thể nhỏ xinh của nàng ôm lấy, ai, không có biện pháp, thấy chân nàng mềm nhũn đi lại khó khăn, hắn không nỡ mà, huống chi hắn là kẻ đầu sỏ khiến cho nàng biến thành như vậy.

Đắn đo một lúc, nàng quyết định hướng về phía hắn cúi đầu: “Dẫn ta đi Bách Hoa Các.”

Không biết Uyển Nhi cùng Thúy Nhi hiện tại thế nào?

______

* Tiểu hồng mao: con mèo nhỏ.

*đại dã lang: sói lớn hoang dã. –>> thú tính ngập trời!! haizz!!

** Lâm hạnh: ừm, là cái việc mà anh Hàn vừa làm với Bối Bối trong lúc khởi động buổi sáng á.