Bị mang vào một gian phòng sương khói lượn lờ trong cung điện, một hàng cung nữ đứng nghênh đón, hướng về nàng mà quanh vây.
“Uy uy uy, các ngươi sẽ làm gì đối với ta?” Bối Bối la hét đẩy những cung nữ muốn cởi y phục của nàng ra, hai tay ôm chặt lấy thân, lui ra thật xa, trơ mắt nhìn Cô Ngự Hàn đang nghênh ngang ngồi ở một bên uống trà.
“Công tử, chúng tôi phụng mệnh đại Vương hầu hạ ngài tắm rửa ạ.” Một cung nữ hiền lành nói, cả bọn cùng gật đầu rồi lại tiến gần tới Bối Bối.
“Dừng dừng dừng… Không được lại đây!” Bối Bối khẽ kêu, sau đó trừng mắt hướng về kẻ háo sắc bại hoại đang ngồi thảnh thơi.
“Cô Ngự Hàn, ngươi đi ra ngoài ngay.”
Chậm rãi đặt chén trà xuống, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn nàng một chút, ngắm nàng trang phục toàn thân xốc xếch, liếc mắt …. cười gian: “Sợ cái gì, chúng ta đều là nam nhân, cùng nhau tắm rửa có gì là không thể.”
“Cùng nhau tắm rửa? Ngươi nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta á, không có cửa đâu!” Bối Bối hừ hừ, ánh mắt trừng trừng, hắn nhất định là cố ý! Biết rõ nàng là nữ nhân!
Cô Ngự Hàn đứng dậy, hướng về phía nàng đi tới, cung nữ yên lặng nhường đường.
“Tiểu Bối Bối, ngươi xác định là ta chiếm tiện nghi của ngươi ư, mà không phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta?” Hắn để sát vào bên tai nàng, cảm giác vành tai nàng …nhiệt độ tăng cao, hắn cười gian trá.
Bối Bối cảm giác bên tai nóng lên bừng bừng, hơi thở của hắn phun trên cổ, càng thêm nóng…
“Nói chuyện thì nói chuyện, không được đứng dựa vào gần như vậy, ta không có nghễnh ngãng.” Bối Bối lúng túng nói, che dấu khuôn mặt, thật muốn tránh xa, lại nhiều lần nhượng bộ đại soái ca** tiếp cận mình vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại… Thật không có ý tứ gì cả.
“Ha ha ha… Mau làm bản thân sạch sẽ, ta còn chờ ngươi thay ta tuyển Vương hậu hiền lương thục đức.” Cô Ngự Hàn đi ra ngoài cười khoái trá, tiểu nữ nhân vừa xấu hổ cũng thật vừa lớn mật!…
Thật vất vả đem đám cung nữ đuổi ra ngoài, Bối Bối tự do thả mình trong bồn tắm ấm áp do suối nước nóng tạo thành.
Vuốt làn nước ấm áp, nàng nhớ ra Cô Ngự Hàn trước khi rời đi nói, có chút bực mình lẩm bẩm: “Tuyển hậu tuyển hậu, đã nghĩ đến mỹ nhân của ngươi, như vậy thích mỹ nhân thì ta tuyển cho ngươi một đám lớn.”
Khi trở lại, Cô Ngự Hàn đã sớm ngồi ở đó, lần này chỉ có một mình hắn, Thương Tuyệt Lệ đã chẳng biết đi đâu.
Thấy nàng lại đây, hắn hướng về nàng ngoắc tay: “Tiểu Bối Bối, tắm xong rồi à, lại đây xem xem có còn vị thối hay không.”
Bối Bối niết niết môi, trong lòng muốn đối nghịch với hắn, thân thể cũng rất tự nhiên đã bị hắn ôm qua, được rồi, hiện tại trời rất lạnh, thân thể của hắn rất ấm, nhưng đại soái ca lại để nàng trên đùi, nàng để hắn tạm thời thay nàng giữ ấm.
Xoa xoa tay, hai ba bước bò lên trên ghế mềm, nàng rất tự nhiên hướng vào trong lòng hắn mà ngồi, vù vù, thật sự là ấm, thật thoải mái, không hổ danh là “Đại ấm lô”.
“Cô Ngự Hàn, ngươi nhắm mắt lại.” Nàng ngẩng đầu lên hướng về hắn yêu cầu.
Cô Ngự Hàn dựa vào ghế mềm, hưởng thụ hương thơm mềm mại của nàng từ trong lòng, ngón tay chơi vòng quanh sợi tóc lộ ra khỏi mũ len trắng của nàng, tiếng nói cũng trở nên lười biếng: “Ấy? Tại sao? Không phải muốn xem biểu diễn sao?”
“Ta xem là được, ngươi là… Đại Vương quý giá hãy nghỉ ngơi một chút, chuyện tuyển hậu giao cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi tuyển chọn ra Vương hậu đẹp nhất, tốt nhất cho ngươi.” Bối Bối vừa nói vừa gật đầu rất nghiêm túc, hừ, nàng sẽ tuyển ra người… kém cỏi nhất trong số những người này!
“Ai da, nhanh lên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nha, Đại Vương tôn quý. Ngươi tỉnh sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ta, ngươi không phải nói để cho ta tới chọn sao? Quân vô hý ngôn***!” Nàng không ngừng cố gắng, vươn tay bịt kín ánh mắt của hắn.
Bắt bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn ôm nàng một chút, cảm giác nàng mềm mại, mảnh mai, để sát trong ngực, thật làm cho cả người ngứa ngáy khó chịu! Hắn nheo mắt lại gian xảo: “Hôn ta một cái.”
___
*Đại ấm lô: cái lò đốt lửa trong phòng để sưởi ấm!
**Đại soái ca: cực kỳ đẹp trai
***Quân vô hý ngôn: Nhà vua không nói đùa.