Lông ngỗng lẫn vào tuyết trắng tung bay tán loạn, chúng rơi xuống phủ kín đỉnh Thiên Sơn, gió lạnh như đao đang tàn sát bừa bãi trong không khí.
Đây là vị trí cao nhất của dãy Thiên Sơn, là nơi giao nhau giữa Bắc Hàn và nước Đại Khánh ở Trung Nguyên, quanh năm không có dấu chân người, chim muông cũng không hiện bóng. Cho dù người ta có vận nội lực để hình thành chân khí hộ thể, vẫn không chống lại nổi cơn gió lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt của thiên nhiên.
Vì thế, các cao thủ thường chỉ dừng lại ở lưng chừng Thiên Sơn, chờ đợi trận quyết chiến kinh thiên động địa của hai vị đại tông sư trên đỉnh núi. Những nhân vật lợi hại hơn như chưởng giáo, trưởng lão của các môn phái lớn cũng chỉ có thể nhờ vào công lực thâm hậu mà đứng từ xa nhìn hai bóng người giao đấu nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần.
Trận chiến của đại tông sư, sai một li đi nghìn dặm, chỉ cần một chút quấy rầy cũng có thể thay đổi kết cục.
"20 năm trước, Hô Diên Mặc đã là đệ nhất cao thủ của Bắc Hàn, trận chiến với Diệp Tuyết Sơn năm đó chỉ thua một chiêu. Nay đã 20 năm trôi qua, võ công của lão ta chỉ có thể tiến bộ hơn, đáng tiếc Diệp Tuyết Sơn đã đắc đạo thành tiên, dù Diệp Tiêu có thiên phú cao đến mấy thì tuổi đời còn trẻ, nội lực vẫn còn non kém." Có người đứng trên đỉnh núi Tuyết Phong nói nhẹ nhàng bâng quơ, mắt nhìn trận đấu nội kình giao tranh dữ dội từ xa, khiến cả gió tuyết cũng bị đẩy lệch hướng.
Ở nơi cuồng phong gào thét, tuyết lớn che khuất tầm mắt, chỉ cần há miệng cũng có thể nuốt cả gió lẫn tuyết, vậy mà người này vẫn nói chuyện rõ ràng và tùy ý, có thể thấy công lực cực kỳ thâm hậu, những cao thủ bình thường chẳng theo kịp.
"Đáng tiếc ngôi vị thiên hạ đệ nhất đã thuộc về Bắc Hàn, danh tiếng Vân Tiêu cung không còn, thiên hạ lại một phen rung chuyển." Một lão đạo sĩ mặc áo xanh, cầm phất trần, râu tóc bạc trắng, nhẹ thở dài.
"Đạo sĩ thúi, ông nói cái chó má gì vậy!" Đột nhiên, một tiếng rống lớn trầm đυ.c vang lên từ đỉnh núi tuyết đối diện, chỉ thấy một người đàn ông thô kệch vác thanh kiếm nặng to bản. Mặc kệ nơi đây lạnh lẽo đến mức nước rơi cũng đóng băng, người đó vẫn để ngực trần, thân hình lực lưỡng, gã nói: "Cung chủ của chúng tôi có Thiên Vấn trong tay, thiên hạ vô địch, Hô Diên Mặc là cái thá gì?"
"Xích Hồng, không phải người đời gọi một tiếng đại tông sư là có thể thực sự xứng đáng. Không có Diệp Tuyết Sơn, Diệp Tiêu tuổi còn trẻ, muốn vững vàng giữ được Vân Tiêu cung, cần phải chứng minh bằng thực lực." Một bóng đen ẩn hiện giữa cơn bão tuyết, giữa tiếng gió rít lạnh buốt, vọng lại một giọng cười lả lướt.
"Tên họ Mạnh giả nhân giả nghĩa của Thượng Lăng học cung, lão đạo sĩ yếu tim của phái Thanh Hư, còn có lão ma nữ của Vu Thần giáo..." Bên cạnh Xích Hồng là một người phụ nữ cầm thương, lông mày sắc lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng mà châm chọc, cô ấy lần lượt nhìn qua từng người: "Sao vậy, ngửi thấy mùi béo bở nên chạy tới như lũ chó hoang sao?"
"Tư Không Linh!" Bóng đen chớp nhoáng hiện ra, ánh mắt lóe lên, người kia định vung tay chộp về phía cô ấy, nhưng bỗng nhiên một Phạn Âm Chú hóa thành chữ Vạn hoàng kim nằm lơ lửng trên không, khẽ ngăn lại, chỉ nghe thấy một tiếng: “A di đà phật, đã đến đây xem chiến, chớ có ra tay."
Bóng đen lùi lại, rồi rơi xuống mặt đất phủ đầy tuyết, hóa thành một người phụ nữ yểu điệu quyến rũ, trong trời lạnh giá cô ta vẫn để chân trần, mỉm cười nói: "Nếu Tam Hoa phương trượng đã ra tay, thì thôi."
"Lão đầu trọc của chùa Vạn Phật..." Tư Không Linh giơ thương lên, mắt khẽ nhíu lại. Cô ấy lại chẳng thấy sự can thiệp của vị hòa thượng kia là chuyện tốt đẹp gì, trái lại, chưởng môn các đại môn phái tập họp tại Thiên Sơn khiến tình hình Vân Tiêu cung hiện nay càng trở nên nguy hiểm.