Trước khi trở thành An Quốc hầu, hắn ta đối với tổ mẫu nói gì nghe nấy, khiêm tốn kính cẩn nghe theo, làm việc theo khuôn phép, sợ chọc tổ mẫu không vui, sống lại một kiếp, Hạ Hoài Hiên cảm thấy không cần thiết.
Phụ thân lại một lần nữa ngoài ý muốn qua đời, An Quốc Hầu vị trừ hắn ta ra không còn ai khác, về sau hắn ta chính là trời của An Quốc Hầu phủ, ai dám không theo?
Hạ lão phu nhân nhìn đứa nhỏ này lớn lên, biết hắn lúc nào nói thật, lúc nào nói dối, căn bản chạy không thoát khỏi ánh mắt của bà.
Bà nhíu nhíu mày, chẳng biết tại sao, tôn tử mình coi trọng tựa hồ đã thay đổi.
"Hoài Hiên, tương lai Hầu phủ cần con và Duệ Thần Hàn Hiền chống đỡ, đặt tâm tư vào việc đọc sách, chăm chỉ học hành khắc khổ, đừng quan tâm, càng không nên trêu chọc người con không nên trêu chọc, tránh hiềm nghi cho thỏa đáng. Hiểu chưa?"
Hạ Hoài Hiên ngơ ngẩn.
Tổ mẫu đây là đang cảnh cáo hắn ta, muốn tránh hiềm nghi với Khương Thanh Dao, chớ có dây dưa.
Thật sự là buồn cười, đó là thê tử của hắn ta, làm sao xem như dây dưa?
Nếu không phải tổ mẫu đồng ý đổi người, bây giờ nàng chính là người của hắn ta, còn cần hắn ta trông mong dỗ dành? Nói cho cùng vẫn là tổ mẫu hồ đồ.
Sắc mặt Hạ Hoài Hiên trầm xuống, trên mặt vẫn là gật đầu đáp: "Vâng, tôn nhi đã biết."
Không vội, chờ hắn ta kế thừa tước vị, sẽ không còn ai quản hắn ta nữa!
Một ý niệm rõ ràng hiện lên trong đầu —— chờ hắn ta gạo nấu thành cơm với Khương Thanh Dao, tổ mẫu cũng không cách nào nhúng tay.
...
Phượng Lai trà lâu.
"Thanh Dao, bên này." Đậu Nguyệt Anh vẫy tay với Khương Thanh Dao, nàng ấy đã sớm chờ ở nhã gian.
Đậu Nguyệt Anh, đích trưởng nữ Lễ bộ Thượng thư, khuê trung mật hữu của Khương Thanh Dao.
Nàng ấy nghe nói Thế tử An Quốc Hầu phủ không có mai mối tằng tịu với người khác, Khương Thanh Dao trong cơn tức giận đổi người định hôn, muốn thủ tiết cho An Quốc Hầu, lo lắng lo lắng Khương Thanh Dao nhất thời hồ đồ làm ra chuyện khiến cho mình hối hận.
Lúc này lại thấy Khương Thanh Dao sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, tinh thần sảng khoái, nào có một chút biểu hiện tâm như tro tàn, cam chịu?
Rõ ràng nàng sống vô cùng tốt, còn xinh đẹp động lòng người hơn cả trước đây.
Đậu Nguyệt Anh kéo cánh tay Khương Thanh Dao: "Thanh Dao, chuyện của ngươi ta đều nghe nói rồi, ngươi thật sự không có việc gì?"
Khương Thanh Dao mỉm cười: "Ta có thể có chuyện gì?"
Vứt bỏ tên hút máu phụ lòng Hạ Hoài Hiên kia, quả thực là muốn đốt cao hương.
Đậu Nguyệt Anh thấy vẻ mặt nàng không giống làm bộ, "Hạ Hoài Hiên cô phụ ngươi, ngươi không đau lòng? Trước đó không phải ngươi rất thích hắn sao?"
Khương Thanh Dao kéo nàng ấy ngồi xuống, rót cho nàng ấy một chén trà: "Hắn cũng không cần mặt mũi lăn lộn với người khác, ta còn vì hắn thương tâm làm gì? Lại nói, bây giờ ta một chút cũng không thích hắn."
Đậu Nguyệt Anh cũng hoài nghi Khương Thanh Dao có phải bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, làm sao đọc đến cái tên Hạ Hoài Hiên này cũng có chút nghiến răng nghiến lợi?
Xem ra là thật sự chán ghét nam nhân kia.
Cũng đúng, đổi lại là nàng ấy nàng ấy cũng sẽ chán ghét Thế tử, không thích thì cứ nói thẳng, hết lần này tới lần khác để đó không từ hôn, còn cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ, mất hết thể thống.
Thế tử còn nói cái gì một thê một thϊếp, để Thanh Dao làm thê, Tần Ngọc Dung làm thϊếp, mơ thật đẹp!
Đậu Nguyệt Anh tức giận bất bình thay Khương Thanh Dao, Khương Thanh Dao dỗ nàng ấy nguôi giận: "Không nói hắn nữa, xui xẻo. Nói cho ta nghe gần đây ngươi như thế nào?"
Tiểu nhị dọn thức ăn lên, hai người trò chuyện vui vẻ.
Một lúc lâu sau, Khương Thanh Dao mới cùng Đậu Nguyệt Anh rời khỏi Phượng Lai trà lâu.
Cách đó không xa, Hạ Hoài Hiên nhìn thật sâu bóng người màu xanh nhạt kia, chờ xe ngựa của Đậu Nguyệt Anh đi rồi, bất động thanh sắc tới gần.
"Thanh Dao."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Khương Thanh Dao nhạt đi, quay đầu muốn đi, lại bị Hạ Hoài Hiên mạnh mẽ túm lấy, giống như muốn bóp gãy tay nàng.
"Nhìn thấy ta liền chạy?"
"Nàng chính là đối xử với ân nhân cứu mạng của nàng như vậy sao?"