Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bọn họ, Khương Thanh Dao nhịn xuống xúc động muốn tát một cái, mở miệng nói: "Nếu Nhị muội muội đã nói là mẫu thân mua cho muội, vậy muội biết vòng cổ này tên là gì?"
Khương Vận Tuyết nghẹn họng, nàng ta không biết, có một ngày mẫu thân đột nhiên cầm tới cho nàng ta.
Mọi người đều nói là rất xinh đẹp, hâm mộ không thôi, khi đó nàng ta còn đắc ý, Khương Thanh Dao không có đâu.
Thứ xinh đẹp như vậy, tai tinh như Khương Thanh Dao không xứng.
Khương Thanh Dao không nhanh không chậm nói: "Nó tên là vòng cổ Lang Huyên Phúc Châu, là di mẫu của ta sai người chế tạo, mời đại sư khai quang, ngoài ra trên đó còn khắc nhũ danh của ta, Thất Thất."
Nàng có sáu biểu ca biểu tỷ, nàng nhỏ nhất, xếp thứ bảy, là tiểu muội muội của thế hệ này, người Tiết gia đều rất yêu thương nàng.
Khương Vận Tuyết chấn động trong lòng, phía trên đó quả thật có hai chữ "Thất Thất".
Mọi người thấy vẻ mặt của nàng ta, trong nháy mắt đã rõ ràng cái gì, Khương Thanh Dao không nói dối.
Khương Vận Tuyết tức giận nói: "Nói bậy! Đây là của ta! Chính là của ta! Ngươi đừng hòng cướp đồ của ta!"
Khương Thanh Dao đón nhận ánh mắt Khương Ngật Tùng: "Phụ thân cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?"
Ông ta là chủ nhân trong nhà, việc lớn việc nhỏ đều nên do ông ta làm chủ.
Hiếm khi Khương Thanh Dao chịu hỏi ý kiến của ông ta, trong lòng Khương Ngật Tùng an ủi vài phần, lại nhìn thê tử bên cạnh đang rưng rưng nước mắt, còn có một đôi nhi nữ đang tức giận.
Cán cân trong lòng không hề nghi ngờ nghiêng về phía Hứa thị.
Khương Ngật Tùng: "Tuyết Nhi, đưa vòng cổ cho tỷ tỷ của con, nếu nàng đã muốn, vậy thì cho nàng đi."
Chi Đào nhíu mày, ý Bá gia nói giống như tiểu thư cố tình gây sự, cướp đoạt đồ của Nhị tiểu thư, rõ ràng là đồ của tiểu thư, sao lại biến thành muốn cướp?
Chuyện này truyền ra ngoài danh tiếng của tiểu thư lại sẽ bị hỏng mất.
Khương Ngật Tùng xoay người, hiếm khi nở nụ cười từ ái với Khương Thanh Dao: "Còn những chuyện khác thì thôi đi, sau này Tiết gia lại đưa đồ đến, sẽ trực tiếp đưa đến Hoa Gian Cư, con thấy thế nào?"
Làm phụ thân, ông ta đã cho nàng đủ thể diện, nếu không theo bậc thang xuống liền quá không biết tốt xấu.
Thấy phu quân bảo vệ mình như thế, bối rối trong lòng Hứa thị quét sạch, thần sắc đại định, nghĩ thầm chẳng lẽ Khương Thanh Dao còn dám ngỗ nghịch phụ thân mình?
Chẳng lẽ không sợ chụp lên cái mũ bất hiếu?
Nhìn thấy bộ dạng không biết xấu hổ này của bọn họ, Khương Thanh Dao cười nhạo nói: "Không được, phụ thân đã tâm mù mắt mù có tâm thiên vị, ta chỉ có thể để cho người của Tiết gia tới cửa giằng co, không, trực tiếp báo quan đi, chúng ta để công đường thẩm vấn!"
"Đến lúc đó ai đúng ai sai, tự có phân rõ!"
"Hồ đồ!"
Khương Ngật Tùng cứng cổ, ánh mắt tràn đầy lệ khí: "Nghiệp chướng, dám cáo trạng mẫu thân, ngay cả phụ thân cũng không để vào mắt?!"
Ông ta làm phụ thân, uy nghiêm của gia chủ Ninh Viễn bá không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bất luận chuyện này ai đúng ai sai, lời ông ta nói chính là chân lý.
Khương Thanh Dao không để ông ta vào mắt, còn trào phúng ông ta mắt mù tâm mù, quả thực buồn cười.
Ông ta cần phải nghiêm trị tên hỗn trướng này.
"Người đâu, động gia pháp!" Khương Ngật Tùng giống như bị người ta đạp phải đuôi, giận không kìm được.
Khương lão phu nhân dùng ngón tay vân vê phật châu, chậm rãi nhắm mắt lại, không có ý định nhúng tay.
Khương Ngật Tùng cầm roi, hôm nay không quất nàng gần chết, ông ta sẽ không mang họ Khương.