"Vâng, vậy đến văn phòng của chú nói chuyện."
Nói xong, Ôn Kiều không quan tâm đến phản ứng của ông ta, đi thẳng về phía nhà máy, bởi cô biết đối diện văn phòng phó giám đốc chính là văn phòng giám đốc. Chỉ cần ông ta dám lật lọng, cô sẽ đến gặp giám đốc nói rõ mọi chuyện.
Bố cô từng e dè mối quan hệ giữa hai nhà, không muốn cạch mặt nhau mà đòi nợ. Giờ đây đến lượt cô, tính tình cô đâu có mềm yếu đến thế.
Trịnh Thiên Cương bất đắc dĩ phải bước theo, trong lòng suy nghĩ xoay vần, không biết phải giải quyết rắc rối này ra sao.
Rất nhanh, hai người đã đến văn phòng. Trịnh Thiên Cương hai tay chống hông, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của một người lãnh đạo, nói: "Tiểu Kiều, giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Tôi mới chỉ biết tin bố cháu qua đời cách đây một tuần thôi. Nếu biết sớm thì tôi đã đến Bắc Kinh gặp anh ấy lần cuối rồi."
Ôn Kiều nghe xong chỉ thấy buồn nôn trước sự giả dối của ông ta, cô khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Bố cháu đang ở đây, chú không cần phải hối tiếc đâu."
Túi đồ vuông vắn trong tay cô vô cùng nổi bật. Trịnh Thiên Cương lập tức hiểu ra, lưng chợt lạnh buốt, mồ hôi lạnh toát ra đầy người.
"Cháu… cháu… đây là tro cốt của bố cháu sao?"
Ôn Kiều vừa xuống tàu hỏa là đến đòi nợ ngay. Cô gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Trước khi lâm chung bố cháu vẫn còn rất nhớ chú, nên cháu mang ông ấy đến gặp chú."
Trịnh Thiên Cương nuốt mạnh một ngụm nước bọt, bị dọa đến mức chân tay bủn rủn. Kẻ lòng dạ xấu xa, sợ nhất là nửa đêm bị ma gõ cửa.
Ông ta vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán: "Chú biết mình có chút thiếu sót với bố cháu, 3000 tệ không phải là con số nhỏ. Cháu có thể thư thư cho chú thêm hai ngày, đến thứ sáu chú nhất định trả đủ tiền cho cháu."
"Chú Trịnh, bà nội cháu đang bệnh nặng, em trai cháu vì tai nạn mà thành kẻ ngốc rồi. Họ cần cháu, cháu không thể đợi đến thứ sáu được."
Nhắc đến những chuyện đau lòng ấy, mắt Ôn Kiều đỏ hoe, nhưng cô không để chúng làm mình yếu lòng.
"Nếu chú thật sự không có tiền, có thể tạm thời mượn kế toán trước. Cháu tin với vị trí của chú, mượn số tiền này không khó."
"…"
Trịnh Thiên Cương nhận ra cô đã chuẩn bị kỹ càng mới đến đây, ông ta mím môi, cười gượng: "Được rồi, cháu chờ nhé, chú đi vay tiền."
"Vâng."
Ôn Kiều chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, từng cử chỉ đều toát lên khí chất của một tiểu thư danh giá.
Khí chất ấy trái ngược hẳn với vẻ đẹp yêu kiều của cô, nhưng lại hòa hợp một cách tự nhiên, tràn đầy mê hoặc.
Cô không sợ Trịnh Thiên Cương đi mà không trở lại, bởi lẽ, dù có chạy được nhà sư thì cũng chẳng trốn được miếu chùa.
Mười phút sau, cuối cùng Trịnh Thiên Cương cũng quay lại.
Ông ta cầm theo một phong bì dày, sắc mặt không vui vẻ gì: "Đây là 2000 tệ, kế toán chỉ cho chú mượn được chừng này thôi. Còn 1000 tệ nữa, chú có thể dùng vật để gán nợ."
Ôn Kiều nhận phong bì, mở ra đếm kỹ càng, thấy số tiền đúng như đã nói, trong lòng mới âm thầm thở phào.
Sau đó, cô ngẩng lên hỏi: "Chú định lấy gì để gán nợ?"
"Thím cháu mở một nhà tắm công cộng, làm ăn cũng khá. Nhưng chú không muốn để thím ấy tiếp tục nữa, nên định dùng nó để gán nợ. Cháu thấy sao? Nhà cửa là của gia đình chú, bên trong đầy đủ tiện nghi. Cả nhà và đồ đạc tính theo giá thị trường ít nhất cũng được 2000 tệ. Chú có lỗi với bố cháu, muốn dành cơ hội này cho cháu."
Ông ta thể hiện thái độ chân thành, rất có sức thuyết phục.
Ôn Kiều khẽ nhíu mày, tuyệt đối không tin có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Phải chăng… Ông ta đang muốn gài bẫy cô?
Lòng hiếu kỳ khiến cô gật đầu đáp: "Được thôi, cháu muốn xem vật thật mới có thể quyết định lấy tiền hay lấy vật."