Editor & beta: June_duahau
Trong nháy mắt chiếc xe quân dụng việt dã dừng lại, bánh xe cùng mặt đất ma sát với nhau phát ra tiếng thắng xe chói tai.
An Hòa tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, một khoảng không mịt mù gió cuốn bụi đất tung bay.
Không giống vẻ bộn bề thường ngày, hôm nay tổng viện quân khu vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể gọi là tĩnh mịch, lặng yên như tờ.
Bước chân của An Hòa có chút cấp bách, chợt nhìn lại giống như bước chạy vội vã vô cùng sốt ruột, vậy mà mỗi bước đi đều giống như dẫm phải mũi đao nhọn một dạng, An Hòa hơi cắn chặt môi dưới, ổn định thân hình có chút lay động của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được lảo đảo một cái.
Cuối cùng cô cũng dừng bước bên ngoài cửa phòng ICU quân khu X.
"Ba phát đạn." Mới vừa làm phẫu thuật cho Hứa Úy xong, sắc mặt chủ nhiệm ngoại khoa hơi trầm xuống báo cáo tình hình bị thương cho Lý Viêm và đám người đứng đó: "Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng, một phát súng kề sát động mạch cổ, phát thứ hai xuyên lỗ xương chẩm* (một ví trí trên hộp sọ, phía sau gáy), phát súng còn lại........xuyên qua ngực phải."
Trái tim An Hòa run lên, giống như trong nháy mắt bị toàn bộ nước đá trên chín tầng mây rội xuống.
Đáy lòng lạnh thấu xương.
Tình hình lúc này giống như vô số những tình tiết thường chiếu trên truyền hình, vậy mà An Hòa không giống như những nhân vật chính trong phim níu lấy ống tay áo của bác sĩ kêu gào: "Cầu xin bác sĩ hãy cứu sống anh ấy."
Giớ phút này, cô cảm thấy những điều đó thật quá giả tạo.
Bởi vì vào lúc này, người ta căn bản không có tâm tình nào mà gào thét.
Thậm chí ngay cả sức lực mở miệng cũng không có.
"Bởi vì sau khi bị thương đã không được cấp cứu ngay lập tức, người bệnh mất máu quá nhiều tình trạng rất nghiêm trọng, tình hình không được khả quan lắm." Chủ nhiệm khoa ngoại than nhẹ một tiếng nhìn vành mắt đã sớm mù sương của mọi người, dường như rất không đành lòng nói: "Xét theo tình hình hiện tại, bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch rồi."
Nghe xong, đôi mày rậm của Lý Viêm mới vừa nhíu lại bỗng vặn chặt, đường cong trên gò má cương nghị kéo căng ra giống như sắp đứt, ngay cả đôi mắt vằn tia máu cũng đỏ rực thêm vài phần.
Mà giờ khắc này, bốn người chiến sĩ trang bị võ trang đầy đủ đứng bên cạnh Lý Viêm cũng đỏ con mắt, gắt gao cắn chặt môi.
An Hòa thất thần ngầng đầu, thấy trên mặt họ đầy vết máu, khắp người họ đầy bùn lầy, trên đầu trên vai trên tứ chi bọn họ quấn chặt băng gạc, mơ hồ còn lộ ra vết máu.
Vậy mà trong mắt bốn người kia, đôi mắt xưa nay vốn trong suốt sáng ngời của An Hòa lúc này lại hiện ra trạng thái mất tiêu cự.
Đúng vậy. Ánh mắt cô bây giờ ---- không có tiêu cự.
Phản chiếu trong mắt bốn binh lính đặc chủng kia là trống rỗng, tĩnh mịch, là một mảnh trắng xóa.
Hung hăng nắm chặt nắm đấm, âm thanh của Cuồng Phong khàn khàn mang theo vài phần nghẹn ngào vang lên trên hành lang tĩnh lặng: "Chị dâu.......Lão đại là vì che chở cho chúng tôi......." Cho dù thô lỗ tục tằng như Cuồng Phong lúc này cũng không thể nói hết một câu nguyên vẹn.
An Hòa không trả lời Cuồng Phong, chậm rãi quay đầu nhìn chủ nhiệm khoa ngoại mở miệng: "Xin chủ nhiệm phê chuẩn cho tôi vào thăm anh ấy một chút."
Nhớ tới lời nói mê sảng của Hứa Úy trong lúc phẫu thuật, chủ nhiệm khoa phá lệ gật đầu một cái.
Trước khi An Hòa vào trong, Lâm Tu cầm tay cô trấn an.
An Hòa khẽ nâng mí mắt, cố gắng cho anh một nụ cười.
Nhìn khuôn mặt tái mét không một giọt máu, trong lòng Lâm Tu hung hăng co quắp một trận.
--- ------ ------đường phân cách đông cứng nghẹt thở---- ------ ------
Sau khi mang khẩu trang và thay đồng phục vô khuẩn , An Hòa chậm rãi đi vào phòng ICU.
Cô là bác sĩ, từng chứng kiến biết bao tình huống sinh ly tử biệt, nhưng thời điểm chân chính đến phiên mình, cô mới cảm giác được so với người đứng xem sự xót xa thương tiếc đó thật nhỏ bé không đáng kể, nỗi đau đớn dày vò của người trong cuộc vượt xa so với người bên cạnh nhiều lắm.
Điện tâm đồ (ECG), máy tạo nhịp tim, bơm truyền dịch, máy gây mê....Lướt qua một hàng thiết bị y tế đang đứng lạnh băng, ánh mắt An Hòa dịu dàng rơi xuống trên người ai đó đang nằm trên giường bệnh.
Hứa Úy lẳng lặng nằm ở đó, lỗ mũi được cắm dây truyền, mu bàn tay ghim ngược kim tiêm, gáy cổ sau đầu còn băng bó một màu tuyết trắng.
"Thật là đủ chật vật mà......" Nhìn mặt mày anh tuấn của Hứa Úy, khóe miệng An Hòa chậm rãi kéo ra một nụ cười, tựa như người đang hôn mê sâu lúc này chỉ đang ngủ trưa một dạng. "Này, đừng có ngủ nữa.....Anh thật là lười biếng...." An Hòa nhẹ giọng nói, từ từ ngồi xuống bên cạnh giường: "Tỉnh dậy nói cho em nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy, hử?"
Không có âm thanh trả lời, trong phòng bệnh trống trải chỉ lẳng lặng truyền đến từng tiếng "tích tích ----" của máy điện tâm đồ.
Đó là tín hiệu cho sự sống của Hứa Úy.
An Hòa quay đầu quét mắt nhìn màn hình trên máy ECG, sau đó quay lại khẽ mỉm cười.
"Anh xem, nó cũng không còn chạy thành một đường thẳng tắp nữa rồi......" An Hòa khẽ mở miệng, khẽ mỉm cười, tuy cười nhưng nước mắt từng giọt lại từng giọt nối liền nhau rơi xuống.
Tình cảnh này, hình ảnh này, giống hệt ngày An Vũ dời đi năm năm trước.
Cũng là một buổi chiều an bình tĩnh lặng như vậy. Cũng chỉ có hai người trong phòng ICU.
Cũng chỉ có .....trái tim cô như bị dao cứa.
......
Năm năm trước.
"Thời điểm tiến hành cuộc càn quét vây bắt nhóm tội phạm buôn bán ma túy, tuyến người của chúng ta có vấn đề, thân là tay súng bắn tỉa đầu tiên, An Vũ ở thời khắc mấu chốt rút lui không nghe theo lệnh chỉ huy, kết quả bị một phần tử buôn lậu thuốc phiện còn sót lại bí mật ...."
Lãnh đạo đại đội đặc chủng giải thích như vậy với An Chính Thần.
An Chính Thần nghe xong thì hít một hơi thật sâu, đáy mắt không kiềm được nổi lên một tầng hơi nước. TruyenHD_duahau
"Tôi biết rồi." Chỉ có ba chữ ngắn ngủn, lại giống như đã rút hết sức lực của ông. "Xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho lãnh đạo......"
"Người cũng đã chết rồi cha còn nói với ông ta như vậy!!!"
An Hòa tức giận vô cùng, điên cuồng hét lên giống như người bị bệnh tâm thần.
Ánh mắt cô đỏ bừng như máu. Giờ phút này cô cắn răng trợn mắt, từng câu từng chữ hận không thể đem những tên lãnh đạo của đại đội trước mặt này mà cắn nát xé rách tất cả.
"Tôi muốn gặp người chỉ huy nhiệm vụ lần này của các người." An Hòa hung hăng cắn môi dưới, trong cổ họng nhất thời trần ngập huyết khí.
Song khi cô thực sự gặp được người chỉ huy, từ đáy lòng An Hòa dâng lên trừ tức giận ngập trời còn có tận cùng bi thương.
Hứa Úy, người đàn ông mà cô đặt nơi đầu trái tim mà tưởng niệm nhớ nhung, giờ phút này lại đứng ở trước mặt cô.
"Tôi chính là sĩ quan chỉ huy của hành động đột kích đặc biệt lần này." Từng câu từng chữ rõ ràng, rất có khí phách.
"Anh biết rõ hành động lần này lành ít dữ nhiều nhưng vẫn đưa An Vũ vào tiểu đột kích đặc biệt?" Âm thanh của An Hòa run lẩy bẩy.
"Đúng."
"Là anh để cho An Vũ đảm nhiệm tay súng bắn tỉa đột kích đầu tiên?" Ánh mắt tràn đầy đau đớn chậm rãi rơi xuống một bên gò má của Hứa Úy.
"Đúng."
"Hứa Úy, anh hãy thành thật nói cho tôi biết....Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.......Anh có ý thức được người bên anh có vấn đề?" Giọng nói của An Hòa không giấu được nghẹn ngào.
"Có."
"Như vậy...." Nước mắt không tự chủ nhỏ xuống gò má cô, vậy mà giọng nói lại giống như khẩn cầu: "Khi An Vũ quay trở lại cứu đồng đội bị thương, nó thật sự không có xin ý kiến của anh......Hay là......Anh căn bản đã ngầm cho phép hành động của nó?"
Nỗi chua sót vô biên tràn ra bên khóe môi Hứa Úy, anh giương mắt nghênh đón ánh nhìn tràn đầy nước mắt vỡ vụn của An Hòa, kiên định quả quyết mở miệng:
"Là tôi ngầm cho phép hành động cứu người của cậu ấy."
"Tạo sao...." Ngay từ lúc mở miệng tra hỏi anh, trong lòng An Hòa đã hiểu rõ vài phần, nhưng chân chính nghe được lời thừa nhận của anh, giờ khắc này, cái loại cảm giác bi thương, thương tích đầy mình này khiến cho An Hòa đau đến suýt chút nữa nói không thành lời. "Tiểu Vũ....nó không phải là anh em của anh sao?"
Vành mắt Hứa Úy đỏ rực, nhưng vẫn cắn răng gằn từng chữ nói với An Hòa: "Bởi vì chúng tôi là quân nhân."
"Bốp ------"
An Hòa dùng toàn bộ sức lực còn sót lại của cô, hung hăng bạt một bạt tai.
Gò má Hứa Úy bị đánh lệch qua một bên, nơi khóe miệng cũng rỉ ra chút vị tanh.
Anh rủ mắt xuống, nhìn An Hòa lệ rơi đầy mặt ngồi co quắp một chỗ.
Anh lẳng lặng cúi người, muốn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Vậy mà An Hòa lại dùng hết sức lực toàn thân hét lớn về phía anh: "Đừng có đυ.ng vào tôi!"
Cánh tay Hứa Úy cứng ngắc giữa không trung, phần đau đớn không gì sánh được nơi đáy lòng kia nhất thời lại khắc sâu thêm mấy phần.
Anh hiểu rõ, từ giờ phút này trở đi, trong nhận thức của An Hòa, Hứa Úy anh chính là hung thủ gián tiếp sát hại An Vũ.
Trong suy nghĩ của mình, anh làm sao lại không cho là như vậy chứ?
Trơ mắt nhìn người đồng đội thân thiết nhất, người em trai mình thương yêu nhất bỏ mạng. Hứa Úy anh sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Khi mà cả vụ án thuận lợi được phá giải, việc anh có thể làm là lẳng lặng chứng kiến cái chết của cậu ấy.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn #June_duahau
Biết rõ rằng nhiệm vụ lần này lành ít dữ nhiều nhưng vẫn muốn cho An Vũ gia nhập vào tiểu đội đó, chỉ vì muốn để cho đầu óc nhanh nhẹn của An Vũ tham gia vào nhiệm vụ lần này sẽ tăng thêm hệ số thành công.
Rõ ràng tay súng đột kích đầu tiên sẽ là người gặp nguy hiểm nhất trong tiểu đội đột kích, cho dù là như vậy cũng muốn để An Vũ lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ đặc biệt đảm nhiệm, vừa bổ khuyết chỗ trống của người cũ đồng thời cũng muốn gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho An Vũ.
Rõ ràng nhận ra tuyến người cung cấp đầu mối có điểm khác thường vậy mà lại vờ như không biết, chẳng qua vì muốn tương kế tưụ kế không để cho trùm thuốc phiện hoài nghi, khiến cho đối phương tự cho là đã chiếm được thế thượng phong.
Rõ ràng biết được An Vũ cứu giúp đồng đội nằm vùng bị thương có thể sẽ tạo thương vong nhiều hơn, nhưng từ trong miệng người đồng đội kia biết được cũng vì cứu vớt một sinh mạng, nên Hứa Úy ngầm cho phép cậu ấy hành động.
Cho nên, bọn họ giành thắng lợi.
Chỉ là, cái giá phải trả là sinh mạng trẻ tuổi của An Vũ.
Vì thế hành động đột kích lần này thành công.
Chỉ là, cái tên lính đặc chủng trẻ tuổi An Vũ, vĩnh viễn rời khỏi bọn họ, rời khỏi người nhà của cậu ấy, rời khỏi cái thế giới mà cậu ấy vô cùng quyến luyến này.
Không một ai biết rằng, thời điểm nhiệm vụ đột kích được ban xuống, Hứa Úy đã từng vì chuyện An Vũ có trong danh sách đó mà đã chống lại quân kỷ vượt cấp báo cáo lên, một người một ngựa đi tìm lãnh đạo đại đội đại náo một trận.
"Cậu ta vẫn còn nhỏ, vẫn còn là đứa trẻ!" Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Hứa Úy cũng khàn khàn nói không thành tiếng.
"Nhưng tôi đồng thời cũng là một người lính! Là một người lính đặc chủng của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa!"
Giờ phút này, giọng nói của An Vũ lại vang lên sau lưng Hứa Úy.
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của An Vũ, Hứa Úy không thể không nhượng bộ.
Anh cũng là lính đặc chủng, anh biết trong ánh mắt thiêu đốt đó chứa đựng bao nhiêu kỳ vọng cùng ý chí chiến đấu.
Vậy mà....Anh rốt cuộc vẫn mất đi An Vũ.
Chiến hữa của anh, anh em của anh.
Người em trai mà anh yêu thương nhất.