Nam Quân Nữ Gả

Chương 17-2

Sáng sớm hôm sau.

Lúc chiếc xe quân dụng việt dã của Lâm Tu dừng lại trước mặt An Hòa, cô không nhìn người nào đó sẽ xuất hiện ở đây như dự đoán.

Sau một đêm không ngủ chỉ hoài niệm về cái ôm ấm áp đó, An Hòa cũng không ngừng hồi tưởng về quãng thời gian năm năm bị cô niêm phong cất vào kho dưới đáy lòng.

Một cái ôm của Hứa Úy đã hoàn toàn đánh bay ước nguyện muốn chạy trốn ban đầu của cô.

Cuối cùng vẫn là.... ....Không bỏ được.

Ngay cả khi mang những oán hận về cái chết của An Vũ trút xuống đầu anh, năm năm sau cũng vẫn không đành lòng mà hờ hững chống đỡ được.

Vì vậy, bảy ngày nghỉ vốn làm cho An Hòa không vui bỗng trở thành đoạn thời gian đáng quý để sắp xếp lại.

Bảy ngày, về nhà đối mặt với tất cả, cho dù là phản đối, chỉ trích hay là tức giận.

Bảy ngày, trở về để sắp xếp lại suy nghĩ, bất luận là chùn bước, là đối mặt, hay là dứt khoát buông tha.

Đều nằm ở bảy ngày này, chỉ có bảy ngày.

Nghĩ như vậy, An Hòa liến đi tới mỉm cười với Lâm Tu đang mở cửa xe cho cô, ngay sau đó nhấc chân lên xe.

"Ô, sao anh thấy tâm tình cô tốt như vậy nhỉ?" Sau khi đóng cửa xe, khởi động máy xong, Lâm Tu liếc nhìn gương chiếu hậu cười nói.

"Đúng vậy a...." An Hòa nhướng đôi lông mày thanh tú, kéo dài giọng nói. "Tài xế không công nên không thể để lãng phí được....Anh nói xem thế nào?"

"Ách...." Lâm Tu liếc mắt nói: "Mới sáng sớm đã lải nhải rồi, đừng có chọc giận lái xe ta đây, nếu không sẽ ném em xuống đám cỏ lau bên đường đấy! Muốn dùng tài xế không công? Hừ, gia đây còn chưa muốn phục vụ em!"

"Đồ hẹp hòi! Nhìn anh xem có chút tiền đồ nào không?" An Hòa trợn mắt phóng qua: "Anh họ à, bụng dạ của anh ấy mà, lớn như này, lại lớn như này! Có lớn hơn nữa em cũng chấp hết!" Vừa nói An Hòa vừa giơ ngon tay út của mình lên bấm bấm móng tay của mình, quơ quơ trước mặt Lâm Tu.

"Cứ theo cách thức của em đi, đại gia anh cũng muốn tính toán với em một chút, bà cô à, em nên sớm chuẩn bị chào cột cờ đi!" Lâm Tu vừa bực mình vừa buồn cười nói.

"Anh còn phải cúi đầu chào em ba cái đấy!" An Hòa nhún nhún vai nhàn nhạt nói.

"Được, không lảm nhảm với em nữa.......Nói chính sự đi." Lâm Tu vững vàng đánh tay lái, lời nói ra khỏi miệng lại mang theo vài phần nghiêm túc: "An An, em về lần này sẽ không tránh khỏi việc bị cậu mắng, chò dù cậu nói cái gì em cũng phải tuyệt đối nghe theo, chớ có vυ't râu hùm mà kéo súng đạn tái thế, nghe không?"

"Ừ."

"Chuyện em bị điều tạm, dùng gót chân mà nghĩ cũng đoán được người trong nhà sẽ biết, nếu cậu nói muốn điều em trở về trước, em cứ đồng ý theo cái đã, có đi hay không trở lại hãy nói."

"Ừ."

"Mợ cũng lớn tuổi rồi, lần trước anh đi mẹ em còn kéo anh lại nói với anh bà rất không yên lòng về em. Một đại tiểu thư như em, rời nhà xa lâu như vậy, giờ lại điều đến đại đội đặc chủng, về nhà nếu mợ có nói cái gì, dài dòng chuyện gì cũng ngàn vạn lần đừng so mạnh với bà, nếu em không nghe lời làm cho mợ giận tới mức phát bệnh, trở lại đừng trách anh trừng phạt em!"

"Ừ."

"Lời anh nói với em đừng có để vào tai này ra tai kia." Liếc mắt thấy vẻ mặt nhàn nhạt của An Hòa, Lâm Tu thở dài nói: "Phản nghịch cũng phải xem thời điểm, An An, em là con gái lớn, trong nhà ngoài hai người lớn cũng chỉ còn mình em, không thể tùy hứng giống như trước đây được nữa, biết không?"

"Dạ." An Hòa khép mi mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu ra sau ghế.

Lúc này Lâm Tu mới coi như hiểu rõ, không ngờ tâm tư của nha đầu này hoàn toàn không đặt ở đây....Nhớ đến vừa rồi ở đại đội đặc chủng không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Úy đâu, Lâm Tu liền thu hồi tầm mắt.

Một bên là người anh em chơi với nhau từ nhỏ, bên kia là đứa em gái vẫn còn mang vết thương lòng.

Chuyện của năm năm trước một lần nữa khiến cho tất cả mọi người đều bận tâm không dứt, mặc dù.....Chuyện này thật sự không thể nói rõ đúng sai trên quan tòa.

Nhưng rất hiển nhiên, chờ đợi An Hòa phía sau chính là trận "cuồng phong bão táp" trong nhà.

--- ------ ------ ------Đường phân cách nghỉ phép về nhà---- ------ -----

Kéo vali rời khỏi sân bay, An Hòa quen việc dễ làm leo lên một cái taxi nhưng ngồi thật lâu vẫn chưa báo địa chỉ cần đến.

Lại nói.......Dường như từ sau khi học đại học xong, An Hòa cực ít trở lại thành phố này.

Đầu tiên là bởi vì lúc thi tốt nghiệp trung học phải điền nguyện vọng, cô đã không vâng lời cha An Chính Thần tự ý đăng ký vào trường lớn Học viện quân y XX, hai người tranh cãi ầm ĩ một trận, ai cũng không khuyên được, ai cũng không cản được, An Hòa không thể đi học lại khăng khăng muốn theo ý mình, trong lúc tức giận đã quả quyết trốn đi, An Chính Thần cũng chỉ xanh mặt không có ngăn cản. Về sau, ông hạ tử lệnh xuống ---- Người trong nhà không ai được phép khuyên An Hòa trở lại, nếu không liền cùng cô rời khỏi cái nhà này ngay lập tức! Lời vừa nói ra, Trương Hân - mẹ An Hòa không dám nói tiếp nữa, mà người vô cùng kiên định như An Vũ cũng không thể làm gì khác ngoài lo lắng đến vò đầu bứt tai.

Mà An Hòa cũng không chịu quay đầu lại, trực tiếp đến thành phố đó, nơi cô đăng ký nhập học.

Rời đi lần đó, chính là đi nhiều năm như vậy.

Cho dù là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, An Hòa cũng chưa từng trở về qua lấy một lần.

Sau này, khi An Hòa tốt nghiệp đại học rồi đi làm, được tiếp xúc với đủ loại người cùng nhiều chuyện phức tạp, cô càng ngày càng trở nên thành thục, không còn tùy hứng quật cường phản nghịch giống trước kia nữa, cũng không gay gắt như vậy nữa, cũng từ từ hiểu ra phần khó khăn cùng không dễ dàng gì của cha mẹ trước kia, An Hòa rốt cuộc cũng thu hồi "gai nhọn" trên người mình, quan hệ trong nhà cũng dần dần dịu đi.

Nhưng cô cũng hiểu, khúc mắc giữa cô và cha mình không thể một sớm một chiều mà tháo bỏ hoàn toàn được.

Cha cô không cách nào quyết tuyệt lùi bước, mà An Hòa cũng không cách nào có thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa.

Cũng bởi vì An Vũ hi sinh, An Chính Thần càng kiên định với quan điểm "Ý kiến của cha mẹ mới là lựa chọn tốt nhất."

Cho nên đối với "lần nghỉ phép" này, trong lòng An Hòa đã thầm chuẩn bị xong tư tưởng cho mình rồi.

Chỉ có điều tuy là nói như vậy, nhưng nghĩ đến sau khi về tới nhà sẽ phải hứng chịu "bão táp cùng áp thấp", An Hòa không nhịn được mà nhíu mày.

Vì thế, khi tầm mắt An Hòa xuyên thấu qua cửa kính xe taxi rơi xuống cái địa phương quen thuộc kia, cô theo bản năng mở miệng gọi tài xế.

"Bác tài, cho tôi xuống ở chỗ này đi." An Hòa vừa nói vừa liếc nhìn cái đồng hồ tính giờ để thanh toán tiền. Dien.dan.le.quy.don#June_duahau

Kéo rương hành lý từ trong cóp xe ra ngoài, An Hòa kéo cái rương đi về phía công viên đằng trước.

Ghế dài, băng đá, chiếc đu dây, chòi lục giác....Nơi này chính là "căn cứ địa cách mạng" của cô cùng An Vũ chơi từ nhỏ tới lớn.

Mặc dù đã có thêm nhiều phương tiện tập thể dục, nhưng nơi này vẫn còn thấp thoáng thấy được bóng dáng cũ.

Khi còn bé, lúc còn ở đại viện quân khu, có một lần hai chị em không hoàn thành tốt bài thi cuối kỳ, làm mất mặt người trong nhà, An Vũ sau khi bị ăn đòn, mặt sưng lên như cái bánh chưng khóc nháo không chịu ngừng nghỉ, mà bàn tay đồng dạng vừa hồng vừa sưng của An Hòa dắt tay em trai đang gào khóc không ngừng đến công viên chơi đánh đu.

Phải nói đứa nhỏ này tuy mau nước mắt nhưng tới nhanh đi cũng nhanh, ngồi trên bàn đu được đưa lên không trung thật cao khiến cho An Vũ sớm ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng còn treo vài giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn cười đến mang tai, hoàn toàn không giống với bộ dạng muốn sông muốn chết trước đó.

Cũng từ ngày đó trở đi, hai chị em dù có chuyện hay không có chuyện gì cũng sẽ tới công viên này, đùa giỡn, lảm nhảm cùng nhau.

Thói quen như vậy kéo dài cho đến ngày An Vũ vĩnh viễn rời khỏi An Hòa.

Cho nên chỗ này không chỉ là nơi An Hòa có thể quên hết mọi phiền muộn, nó còn là nơi cô dùng để tưởng nhớ đến người em trai An Vũ của mình.

An Hòa để mặc cho tầm mắt của mình bay xa, mặc cho suy nghĩ phiêu tán đi khắp nơi.

Vậy mà không lâu sau, cô lại nghe được tiếng rên đè nén cách đó không xa truyền tới.

An Hòa đứng dậy khôi phục lại tâm trạng, rốt cuộc cũng đánh bạo đi về phía có âm thanh phát ra.

Quả nhiên, rọi vào mắt cô chính là thân thể của một người đàn ông đang co rúc thành một đoàn, còn có một vũng chất lỏng màu đỏ tươi chói mắt.

Mặc dù đau đến chảy mồ hôi không ngừng, nhưng lúc nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần, người đàn ông kia vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt An Hòa là khuôn mặt tuấn mỹ cơ hồ có thể gọi là "mị hoặc".

Mà lúc này, trên gương mặt "xinh đẹp" kia lại vô cùng đau đớn và tái nhợt.

"Ở đây không nên lộn xộn." An Hòa vội vàng dặn dò một tiếng, ngay sau đó xoay người chạy tới chỗ rương hành lý để cách đó không xa.

*Lời tác giả: Cuối cùng mọi người cũng có giác ngộ, nam nữ chính của chúng ta sắp bộc phát JQ, nhưng đồng thới cũng có nhân vật mới xuất hiện!!!