Nam Quân Nữ Gả

Chương 14

Không biết là bởi vì những ánh mắt vô cùng nóng bỏng bắn đến từ bốn phương tám hướng, hay là vì hơi thở của Hứa Úy bên cạnh mà khiến cho người ta vô cùng khẩn trương, bộ phim điện ảnh đã chiếu hơn nửa, nhưng tầm mắt An Hòa vẫn chưa tìm được điểm dừng chân.

Cô theo bản năng muốn dịch ra xa Hứa Úy một chút, dường như chỉ có làm như vậy, không khí hít thở trong khoang mũi của cô mới trở nên mát mẻ hơn, không khiến cho người ta mê muội được nữa.

Những người khác cũng rất biết điều mà không tới gần đó, khó khăn lắm mới gặp được ‘mỹ nữ’ xinh đẹp hiếm có, cho dù không thể ăn vào trong bụng, nhưng có thể nhìn từ xa cũng là tốt lắm rồi, cho nên lúc này anh em chiến sĩ có thể chân chính đặt tâm tư của mình lên bộ phim điện ảnh đang chiếu, sợ là không có mấy người.

Lý Viêm từ xa xa nhìn lại, ánh mắt vẫn sớm thăm dò phía Hứa Úy bên kia, chỉ chực chờ cậu ta có bất kỳ một động tác "tay chân không thành thật" nào, Lý Viêm ông sẽ xông tới đánh cho tiểu tử kia kêu cha gọi mẹ thì thôi.

"Không giống anh đâu Lão Lý...." Trương Thân vừa đến gần Lý Viêm vừa vui vẻ nhạo báng nói: "Đó là binh lính ưu tú nhất mà anh tìm kiếm mấy mùa xuân đấy, anh không ủng hộ thì thôi, tại sao còn dùng ánh mắt hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm người ta như vậy?"

"Tình huống trong nhà An Hòa như thế nào không phải cậu không biết...." Lý Viêm vừa thở dài nói: "Thằng nhóc Hứa Úy kia đã quen phách lối, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, tôi sợ cậu ta làm mà không suy nghĩ, ở nơi công cộng mà làm ra chuyện gì không hay, ảnh hưởng không tốt gây bất lợi cho cậu ta không nói, để truyền tới tai Viện trưởng An và An lão gia tử chúng ta cũng khó ăn nói!"

"Chuyện này nói cũng có lý...." Trương Thân vuốt cằm một cái nói: "Chỉ là tiểu tử này thật đúng là thiếu luyện, treo ngược khẩu vị của cậu ta cũng thú vị lắm*" (ý là phá đám chuyện tốt của Úy ca đấy ^^)

Lý Viêm nghe xong lời này liền cười như mở cờ: "Tôi nói Trương Thân cậu nha, thật không nhìn ra, tâm địa cậu vẫn xấu xa như vậy, phá hư chuyện vui thành nghề rồi đúng không?!"

"Làm người ấy...." Trương Thân cố ý dừng lại một chút: "Phải biết tìm thú vui cho mình, nếu không cứ ở trong đại viện này đợi, coi chừng không cưỡi hạc về tây thiên cũng bị nghẹn chết trước rồi!"

Trong lúc hai người họ đang tán gẫu, xung quanh đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.

Lý Viêm và Trương Thân vừa ngẩng đầu lên, liền thấy chỗ địa phương cách đó ba thước sợi dây dùng để treo ngược màn chiếu phim bị đứt, quá trình chiếu phim không thể không bị gián đoạn.

Người ta vẫn nói bộ đội được huấn luyện bằng kỷ luật thép, ngay cả khi đối mặt với chuyện xảy ra, tất cả binh lính đều chấn định như cũ, mà lúc này, anh em cán bộ đã chỉ huy các chiến sĩ xung quanh tìm một cái thang để nối lại sợi dây bị đứt.

Lý Viêm mới vừa liếc mắt đến chỗ Hứa Úy, nhìn thấy Cuồng Phong và đám người của cậu ta đã sớm chạy tới bên cạnh chỉ chờ Hứa Úy ra lệnh một tiếng.

"Quan không hạ lệnh, Binh không tháo giáp" - Đây là ý niệm đã được quán triệt trong đại đội đặc chủng bọn họ.

"Lên!"

Ngắn gọn một chữ mà có lực, Hứa Úy chỉ nhẹ nhàng ra hiệu, lập tức mấy bóng đen liền "Vèo----" một tiếng vọt ra ngoài.

Mọi người dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy mấy binh lính đặc chủng lấy tốc độ cực nhanh leo lên cột trụ, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đem sợi dây bị đứt nối lại hoàn hảo, tất cả động tác giống như một loại nước chảy mây trôi, trong mấy giây ngắn ngủi đã hoàn thành toàn bộ.

Ngay sau đó, từng bóng đen đó hành động lưu loát trở lại mặt đất về hàng.

Phim điện ảnh một lần nữa được chiếu lên, anh em cán bộ dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.

Thoáng chốc, trên sân chiếu bóng bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Là một thành viên đứng xem ở đây, An Hòa cũng không chút keo kiệt đưa tay vỗ theo.

Lúc này, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra đã từng nhìn thấy một đoạn kia trên rất nhiều tờ báo, nói.

Lính đặc chủng là gì?

Là Hùng Ưng trên trời cao, là Giao Long dưới biển, là Mãnh Hổ dưới mặt đất.

An Hòa nghĩ, bọn họ quả thật là hơn người.