Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 47

Chương 47
Trần Ngọc nhớ lại khi còn ở phòng trọ của cậu, Phong Hàn sẽ có lúc không giải thích được mà vuốt ve cái bớt của cậu, hơn nữa mấy lần kháng nghị đều bị vũ lực trấn áp, vì vậy cậu đành đàng hoàng nằm lỳ ở trên giường, định chờ Phong Hàn sờ đủ rồi tiếp tục hỏi một chút chuyện về A Anh và Hứa Thiếu An.

Ánh trăng hắt lên giường, sáng ngời nhu hòa, Trần Ngọc nằm sấp cơ thể gầy yếu thon dài, bị Phong Hàn trên lưng cởϊ qυầи áo lộ ra đường cong ưu mỹ, chỉ có điều tái nhợt dị thường, một cái bớt màu hồng nhạt không lớn nhưng rõ ràng ở chỗ xương vai.

Trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của cậu, nếu nhìn từ bên cạnh sang, có thể thấy bộ dạng hơi híp mắt không yên lòng của Trần Ngọc, tay còn vô thức vặn xoắn tấm chăn mỏng. Có lẽ do phiền não về chuyện cha mất tích, có lẽ cậu vốn là tín nhiệm lệ thuộc vào Phong Hàn như vậy, nên cho đến bây giờ vẫn không mảy may lộ ra vẻ mặt phòng bị.

Loại biểu tình này trong mắt của Phong Hàn, trông càng giống mỏng manh yếu đuối. Có lẽ chính sự yếu ớt đó đã khiến Phong Hàn quen với việc người này mỗi khi gặp nguy hiểm sẽ công khai trốn đến phía sau hắn.

Cậu là tế phẩm miệng lưỡi sắc bén, mềm nắn rắn buông, hiểu thời thế biết chừng mực, lực mỏng mà thiện lương của hắn.

Ngón tay Phong Hàn lưu luyến trên cái bớt, nhiệt độ trên đầu ngón tay khiến cho người bên dưới run rẩy, sau đó giống như một con mèo lười biếng nằm im bất động. Nhìn phần lưng cùng cần cổ trơn nhẵn, Thanh Long Hoàn cổ xưa, cái bớt kỳ quái, dưới ánh trăng, đều tản ra một sự dụ hoặc quen thuộc đến cực hạn.

Phong Hàn liếʍ liếʍ môi, ánh mắt từ từ hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt. Làn da dưới tay bóng loáng nhẵn mịn, tay Phong Hàn từ bả vai trườn lên trên cổ, thân thể thon dài dẻo dai không có bất kỳ sự kháng cự nào.

Cho đến khi Phong Hàn gặm cắn bên cổ của cậu, Trần Ngọc mới nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Phong Hàn ở đằng sau, bắt ngờ trông thấy cặp mắt giống như của dã thú.

Khựng lại, Trần Ngọc cau mày không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.” Sau khi gặp Thiên Ngô, Phong Hàn có hút máu một lần, sau thì cũng chỉ túm lấy cổ cậu cọ răng vài cái, Trần Ngọc đã thấy nhưng không thể trách.

Đầu lưỡi nóng ẩm chuyên chú liếʍ vùng da ở bên gáy, dù đã quen cũng vẫn cảm thấy nhột, Trần Ngọc khẽ cong thắt lưng, thân thể co lại, mới phát hiện cả người mình bị Phong Hàn từ phía sau ôm vào trong ngực. Trên cổ vẫn không thấy sự tê dại quen thuộc, Trần Ngọc lại bị động tác dường như trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ này làm cho rất nhột. Hơn nữa, tay của Phong Hàn tại sao đã từ phía sau lưng chuyển dời đến phía trước, từ đuôi lông mày, khóe mắt, xương quai xanh tiếp tục mò tới bên cạnh eo và bụng?

“Ngươi làm gì vậy?” Trần Ngọc ngây ngốc hỏi.

Trần Ngọc vẫn chưa có bạn gái, chỉ bởi vì cậu quá say mê đồ cổ, sợ sẽ phiền phức cùng lãng phí thời gian, định sau này trực tiếp tìm một mỹ nhân thuận mắt làm lão bà là được. Nhưng cái này cũng không có nghĩa là Trần Ngọc đơn thuần, nhiều năm học đại và làm nghiên cứu sinh, cộng thêm cái đám bạn cùng phòng bỉ ổi như lang như hổ, có một số việc cậu muốn không biết cũng khó.

Nếu quả thật cần thiết, có lúc sẽ dùng tay phải để giải quyết. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến Phong Hàn sẽ làm chuyện tương tự như vậy với mình, ở trong mắt Trần Ngọc, Phong Hàn là một kẻ cường đại đến bất khả tư nghị và không vướng bụi trần.

Phong Hàn tựa hồ suy ngẫm một chút, vừa gặm cắn vừa không rõ nói: “Trên mạng bảo chuyện này sẽ khiến hai ta sung sướиɠ, để thử xem.”

Trên mạng? Chuyện sung sướиɠ…

Ta kháo, đây là cái tình huống gì a! Trần Ngọc từ trong trầm tư hoàn toàn giật mình tỉnh lại, bắt đầu giãy dụa. Đồng thời hối hận lệ rơi đầy mặt, không nên vì muốn Phong Hàn nhường ti vi cho cậu mà để hắn lên mạng a !!

“Chờ… chờ, ngô – khốn kiếp!” Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến đưa tay muốn đẩy Phong Hàn ra, nhưng bị Phong Hàn không kiên nhẫn bắt được kéo gập về sau lưng.

Trong mắt Phong Hàn mang theo một tia hứng thú nhìn vẻ mặt kinh hoảng cùng phát điên của Trần Ngọc, sau đó từ từ cúi đầu tiến lại gần, hôn nhè nhẹ lên lông mày, mi mắt, sau đó là đôi môi, vừa hôn vừa nhìn không chớp mắt Trần Ngọc.

Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đôi mắt Phong Hàn càng ngày càng sáng, một cảnh tượng tương tự chợt lóe lên trong đầu Trần Ngọc. Không đợi cậu làm ra biện pháp hữu hiệu nào, Phong hàn đã như lần đó trong sa mạc, đầu lưỡi lướt qua dưới môi cậu, sau đó mạnh mẽ xâm lấn vào khoang miệng, hàm răng cương quyết khẽ day cắn rồi mυ'ŧ vào đầu lưỡi của Trần Ngọc.

Hiện tại lại là tình huống gì đây a?! Trần Ngọc ngừng giãy dụa, cậu ảo não mắt trợn trắng, đã mấy lần rồi, mỹ nhân trong tưởng tượng không hôn được, toàn là cùng cái bánh tông đông lạnh này.

Được rồi, cảm giác này thật ra thì cũng không tệ lắm….

“Hô —” Trần Ngọc thở ra, bất động thanh sắc cố sức đàn áp du͙© vọиɠ cuộn trào trong lòng, đưa tay đẩy đầu Phong Hàn đang chuyển dần xuống dưới, “Uy, dừng, dừng tay, ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu! Chuyện như vậy, hai người chúng ta không làm được, phải là người thân mật với mình mới có thể.”

Phong Hàn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Trần Ngọc, nói: “Cái này ta hiểu, rõ ràng viết chủ nhân cùng nô ɭệ là có thể, dĩ nhiên ngươi chẳng qua là tế phẩm, tóm lại đều là của ta.”

Trần Ngọc khẽ chửi thầm trong lòng, hắn rốt cuộc lên mạng xem cái khỉ gì vậy, những thứ này đến tột cùng là ai dạy cho hắn! Chủ nhân cùng nô ɭệ?! Trong… trong tiềm thức của hắn chắc sẽ không có cái loại hứng thú đặc thù đó chứ, nghĩ tới đây, sắc mặt Trần Ngọc có phần trắng bệch.

“Khụ, ngươi nghe ta nói, những gì trên đó viết căn bản đều không đúng —”

“Chúng ta cứ thử một lần, ta đã quyết định rồi.” Phong Hàn dứt khoát tuyên bố.

Trần Ngọc không nói gì được nữa, một tay hắn dễ dàng cởi ra quần dài của cậu, sau đó cầm lấy du͙© vọиɠ của cậu, ngón tay linh xảo mang theo hơi lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoa nắn, Trần Ngọc kinh nghiệm trên phương diện này cơ hồ là số không ngay lập tức mất ý thức cùng tranh cãi với Phong Hàn.

Sắc mặt cậu đỏ bừng, toàn thân khẽ run, không thể không thừa nhận tay của người khác so với tay phải của mình là rất khác nhau, nơi bị nắm lấy cảm thấy mẫn cảm không thể tưởng, cơ hồ tức khắc thì có phản ứng. Theo động tác lúc nặng lúc nhẹ của Phong Hàn, Trần Ngọc thậm chí còn phát ra tiếng rêи ɾỉ, thanh âm ẩn nhận mà ngượng ngùng, có mùi vị cấm dục.

Bị thanh âm của mình dọa sợ hết hồn, Trần Ngọc vội vàng cắn răng nhịn xuống. Quan hệ cùng phóng túng như vậy khiến cho cậu không biết phải làm sao, rồi lại hoàn toàn không thể cự tuyệt cái loại kɧoáı ©ảʍ đó.

Cao trào đến gần khiến cho tiếng thở của Trần Ngọc càng ngày càng nặng, cậu híp mắt nhìn Phong Hàn đã phủ phục trên người mình, ngũ quan kia đẹp đến bất khả tư nghị dưới ánh trăng mơ hồ có vẻ ôn hòa, màu đỏ trong mắt minh minh ám ám, nhưng mang theo nét cười, thuần túy mà cao ngạo, có một loại mị lực khó nói nên lời.

“Thoải mái không? Tại sao ngươi không kêu ra tiếng? Trên đó nói tiếng rêи ɾỉ trên giường của người bị áp có thể gia tăng kɧoáı ©ảʍ.” Phong Hàn cười hỏi, nhìn Trần Ngọc hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối như vậy khiến cho hắn cảm thấy tương đối hài lòng.

Trần Ngọc bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà khuôn mặt vặn vẹo mang theo tức giận, kêu lên: “Ngươi mới bị áp, ngươi không thấy mặt của ngươi càng giống – a a… Phong Hàn…” Trần Ngọc không khống chế được rên thành tiếng, ngay sau đó phóng ra trong tay Phong Hàn, nháy mắt đầu óc cậu trống rỗng.

Đôi môi mỏng đỏ tươi ướŧ áŧ khẽ nhếch, ánh mắt xinh đẹp mà mông lung, bộ dáng như vậy của Trần Ngọc không thể nghi ngờ chính là một loại dụ hoặc khiến người ta không thể cự tuyệt, làm cho Phong Hàn luôn luôn lạnh lùng hô hấp cũng trở nên dồn dập, động tác dần hỗn loạn.

“Ta không cho rằng như vậy, trước không nói diện mạo cùng tính cách của ngươi thích hợp bị áp hơn, với lại, ngươi phải nhớ kỹ, ta là chủ nhân, ta nói là làm.” Sắc thái trong đôi mắt của Phong Hàn càng thêm thâm trầm, cau mày suy tư một lúc, gật đầu nói: “Ngươi còn có thể cò kè mặc cả với ta, quả nhiên ta làm chưa đủ.” Bất mãn cúi đầu gặm cắn lôi kéo hai khỏa hồng diễm trước ngực.

“Không, nhẹ, một chút, đừng… đừng động!” Trần Ngọc không chịu nổi, ngón tay co giật nắm lấy mái tóc màu đen của Phong Hàn.

Sau khi bôi trơn cẩn thận, Phong Hàn chậm rãi đem chính mình chôn sâu vào Trần Ngọc.

“Ngô…” Đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ Trần Ngọc lập tức cảm thấy đau đớn, muốn thoát đi, lại bị Phong Hàn dùng sức ôm chặt.

“Ta kháo, ngươi, chậm một chút!” Trần Ngọc rít lên, sau đó thuận theo đầu lưỡi lạnh lẽo ẩm ướt của Phong Hàn, toàn thân bởi vì được bàn tay ve vuốt mà lại ngập trong du͙© vọиɠ, thậm chí vì muốn hóa giải đau đớn mà đem chân khóa chặt bên hông Phong Hàn.

Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, nơi mềm mại gắt gao bao lấy du͙© vọиɠ, lúc này Trần Ngọc không biết sự nghênh hợp đơn giản của mình có sức hấp dẫn lớn đến cỡ nào. Khiến cho Phong Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, có rất nhiều thứ không ở trong phạm vi khống chế, chí ít hắn gần như trở nên điên cuồng, luật động không ngừng gia tăng, đã gần như chẳng quan tâm đến cảm thụ của người dưới thân.



Thể lực của Phong Hàn rất tốt, tốt đến mức không giống nhân loại, Trần Ngọc một lần lại một lần thấu hiểu được điều đó. Giống như một đứa trẻ vừa lấy được món đồ chơi mới mẻ, không chịu dừng lại, trên khuôn mặt lãnh khốc pha lẫn tính dục, khiến cho người không nỡ rời mắt.

Hơn nửa buổi tối đều ở đây làm cái chuyện có thể mang đến cho cả hai sự “sung sướиɠ”, Trần Ngọc che mặt, đây quả thực là *** loạn. Nhưng không thể phủ nhận, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiểu này trước giờ chưa hưởng thụ qua lần nào, hiện tại Trần Ngọc nằm ở trên giường của Phong Hàn, cả người mềm nhũn không muốn động đậy.

Cậu còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Phong Hàn, Trần Ngọc miễn cưỡng lên tinh thần nhìn Phong Hàn một cái.

“Cách trời sáng còn một lúc nữa, ngươi ngủ trước đi, ta trông.” Phong Hàn nhàn nhạt nói, lấy tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Trần Ngọc.

Cơ hồ ngay lập tức, Trần Ngọc đã không có động tĩnh, Phong Hàn nhìn cái đầu rối bù lộ ra bên ngoài, thấp giọng lẩm bẩm, “Quả nhiên lại tiến triển theo kế hoạch của ngươi, bất quá, tế phẩm lần này, ta rất thích.”

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp đó cửa bị gõ khe khẽ mấy cái, Phong Hàn nhíu mày.

Qua một lúc, người ở cạnh cửa nhẹ nhàng lên tiếng: “Phong ca, ta là Triệu Ly, muốn nói vài lời với ngài.”

Phong Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua Trần Ngọc trên giường, kéo chăn phủ cả lên đầu của cậu, nói: “Vào đi.”

Cửa khẽ bị đẩy ra một khe hở, Triệu Ly lắc mình đi vào, trong phòng không bật đèn, Phong Hàn đang ngồi ở bên giường, lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Ly cung kính đi tới, dừng lại tại nơi cách Phong Hàn hai thước, nói: “Phong ca, nửa đêm canh ba quấy rầy ngài, thật có lỗi, ta tới là muốn nói với ngài một chuyện.”

Ánh mắt Phong Hàn lạnh lẽo mà có loại áp lực vô hình, Triệu Ly cảm giác tất cả tâm tư của mình tựa hồ đều không thể che dấu, hắn nhịn xuống xung động muốn lau mồ hôi, tiếp tục nói: “Ta biết Tị Trần Châu ngài muốn tìm đang ở đâu, nếu như tìm được Tị Trần Châu, ngài có thể không cần đến tế phẩm nữa.”

Ánh mắt Phong Hàn chợt lóe, hỏi lại một câu, “Ngươi muốn gì?”

Lời này quá mức trắng trợn, Triệu Ly ngẫn người, vội vàng đáp: “Ta, nếu như ngài cần, ta sẽ là nô bộc trung thành của ngài, ta chỉ hy vọng sau khi ngài lấy được Tị Trần Châu, hãy cho ta một viên Xích Đan.”

“Ngươi biết thân phận của ta?” Thanh âm của phong Hàn tựa hồ càng lạnh hơn,

Triệu Ly nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: “Cũng không hẳn. Chẳng qua chỉ tình cờ từ trong miệng một nhóm người biết được ngài có thể đáp ứng nguyện vọng của ta, còn nữa Phong ca, đám người kia tựa hồ cũng đang ở đây tìm ngài.”

Phong Hàn gật đầu, bình thản nói: “Có thể.”

Triệu Ly nhất thời vui sướиɠ vạn phần, hận không thể quỳ ngay trên mặt đất, hắn cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình, cúi mình xuống thật thấp.

“Trong vòng hai tháng, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy Tị Trần Châu.” Phong Hàn lại lên tiếng, chậm rãi hỏi: “Ngươi là người của Trần gia, ta làm sao biết có thể tin tưởng được ngươi hay không?”

Triệu Ly tiến về trước một bước, thấp giọng giải thích: “Có lẽ ngài còn chưa biết, bây giờ Trần gia hoàn toàn nằm trong tay Thẩm Tuyên, sư phụ ta có thể trở lại hay không còn chưa rõ. Với lại, thân phận của ngài so với Trần gia đáng để ta thần phục hơn.”

Phong Hàn khóe miệng giương lên, phất phất tay, Triệu Ly lui ra ngoài, lúc đóng cửa, trên mặt Triệu Ly đều là nét cười.

Trong phòng, Phong Hàn hết sức vô tội cúi đầu nhìn về phía Trần Ngọc đang trợn tròn mắt.

-END 47-