Chương 4
Giáo sư Tiền buồn bực, sau khi nghe ngóng, rốt cuộc cũng có một tiểu tử đi ngang chịu nói ra sự thật, “Trong hai năm trở lại đây có không ít người bên ngoài tới nơi này, phần lớn đều vì bảo tàng bên trong sườn núi Dã Long. Nhưng chúng tôi thân là dân bản xứ cũng không dám đến gần nơi đó. Chỗ ấy không được thần Mễ Tư phù hộ, là vùng đất của hung thần, đi là không có lối về.”Giáo sư Tiền bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy giấy chứng nhận có liên quan ra, nhưng vẫn không có người nào chịu làm dẫn đường cho họ. Kiều Dật vừa trông, lấy ra ba trăm đồng, nói nếu ai đồng ý đi thì đây chính là thù lao. Nơi đây nghèo khổ vô cùng, ánh mắt không ít thôn dân lập tức có phần buông lỏng.
Lão nhân đi theo thầy trò bọn họ trở về thôn chợt cầm tẩu hút thuốc gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Bỏ đi, tiễn Phật tiễn tới tận Tây thiên, các ngươi nếu không chê, ta liền phụng bồi các ngươi một chuyến.”
Trên đường tới đây, kinh nghiệm của lão nhân là điều không còn gì phải bàn cãi, nếu không có lão, mọi người không biết còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, hai vị giáo sư tất nhiên cầu còn không được. Giáo sư Tiền hào hứng vỗ bàn, trước ở chỗ này nghỉ ngơi lại sức một đêm, ngày mai đến sườn núi Dã Long. Trần Ngọc nhân cơ hội này mua thêm chút thức ăn cùng vật dụng cần thiết, Mã Văn Thanh đi theo phía sau cậu tiện thể lân la làm quen với các thiếu nữ dân tộc Lật Túc.
Sáng sớm ngày thứ hai, nữ sinh Vương Miêu bị gấu chó làm bị thương, vốn nguyện ý lưu lại trong thôn, hôm nay bỗng dưng cố sống cố chết đòi đi theo. Trên mặt cùng tay phải của cô quấn đầy băng gạc, bởi vì vết thương có hơi nhiễm trùng, tối hôm qua cô nàng còn bị sốt nhẹ, đến bây giờ giọng nói vẫn có chút khàn khàn. Đám người giáo sư Vương khuyên bảo cả nửa ngày, rốt cuộc bị sự chấp nhất của Vương Miêu làm cho cảm động, đành phải để cô nàng đi cùng.
Từng người đeo balô lớn balô nhỏ, cả đoàn theo lão nhân cùng A Thuận – con trai lão và chú chó săn A Hoàng vào núi.
Dọc đường đi, cây cối càng ngày càng tươi tốt, cuối cùng, đã có thể nhìn thấy những thân cây đại thụ phải nhiều người mới ôm xuể. Không có ai động đến chúng, những loại cây này chẳng hề kiêng kỵ cứ thế sinh trưởng phát triển, rất nhiều cây mọc đan xen, chạc cây ***g cả vào nhau. Dõi mắt nhìn lại đều là một màu xanh biếc, mang theo sức sống bừng bừng mãnh liệt, làm cho lòng người phải thán phục ý chí sinh tồn của tự nhiên.
Cây cối thì nhiều mà đường đi thì ít, nơi này lại hay mưa, đường mòn vốn nhỏ lại phải rẽ đám bụi cỏ bụi gai rậm rạp cao đến nửa thân người, các nam sinh cũng bắt đầu cảm thấy cực khổ, nữ sinh lại càng là thấp giọng oán trách.
A Thuận ở một bên dìu đỡ lão nhân, A Hoàng thỉnh thoảng chạy lên phía trước, sau đó quay trở lại vây quanh hai người, đôi lúc còn hướng Vương Miêu bên kia ngoáy ngoáy cái đuôi ra điều làm nũng. Vương Miêu bởi vì bị thương, trên lưng cũng vác ít đồ đi, so với những người khác vẫn là thoải mái hơn rất nhiều. Có thể vì đêm qua cô ở chung cùng với lão nhân, nên con chó này quen thuộc với cô nàng hơn những người khác.
Diêu Văn Văn vác cái balô màu hồng của mình ở trên lưng, mặc dù mệt đến thở hổn hà hổn hển, nhưng vẫn cố gắng đi theo bên cạnh Kiều Dật. Lúc mới lên đường còn vừa nói vừa cười, khi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào đỉnh đầu cũng phải lấy tay quệt đi một tầng mồ hôi.
Trần Ngọc thì ngược lại, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, trong miệng ngậm nhành cỏ, ba lô lớn trên người đôi khi vứt lên lưng Mã Văn Thanh.
Sau khi đi qua một sườn núi, cả đám người đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm úp sấp xuống đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời rộng mở. Nói là trống trải cũng không đúng, phía trước là một sơn cốc, cây cối không còn là loại vừa cao vừa lớn, đa số đều là các bụi cây mọc ngang hông, mà các bụi cây này đều đang nở hoa, màu sắc hoặc đỏ rực hoặc vàng nhạt . Khi nãy còn là thảm thực vật xanh biêng biếc trong nháy mắt liền bị đủ mọi màu sắc thay thể, mùi thơm lạ lùng lan tràn xung quanh xông thẳng vào mũi, trên những bông hoa nở to như miệng bát hàng đàn bươm bướm kết đôi bay nhảy nô đùa.
Cảnh sắc khác thường này khiến đám người an tĩnh lại, ai có thể ngờ được, giữa chốn thâm sơn cùng cốc cư nhiên lại ẩn tàng một nơi mĩ lệ như thế.
Các nữ sinh đều quên mất sự mệt mỏi, than thở sợ hãi trước đó, đivề phía bên đó.
Lão nhân thế nhưng ngừng cước bộ, nói với giáo sư Tiền: “Không dối gạt mấy vị, đi xa hơn về phía trước chính là sườn núi Dã Long. Dân bản sứ chúng tôi không thể đi vào, chỉ có thể đưa các ngươi tới đây.”
Giáo sư Tiền có chút khó xử, bây giờ để cho lão nhân rời đi ông có phần luyến tiếc, nhưng lão nhân tính tình bướng bỉnh, có tăng thêm tiền công cũng nhất quyết không chịu đi tiếp.
Giáo sư Tiền chỉ phải nói: “Bỏ đi, lão nhân gia, nếu không ngài ở nơi này chờ chúng ta hai ngày, đến lúc đó ngài lại dẫn chúng ta quay trở về.”
Lão nhân ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người, có ngừng mấy giây trước Trần Ngọc, cầm tẩu thuốc rít một hơi, chậm rãi nói: “Cũng được, nhưng cũng đừng lâu quá a.” Nhìn về phía đám nữ sinh cùng Diêu Văn Văn, lẩm bẩm: “Chớ có tùy tiện hái hoa.”
Đối với sự hưng phấn của đám nữ sinh kia, Trần Ngọc bĩu môi lờ đi, mặc dù cậu không hề dị ứng với phấn hoa, nhưng cậu vẫn không thích những thứ có mùi hương quá nồng.
Mã Văn Thanh ở một bên thu lại thần sắc không đứng đắn, tiến đến bên cạnh Trần Ngọc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Trần Ngọc, cẩn thận một chút, ta thấy lão đầu kia không chịu đi vào, nơi này nhất định có gì đó không ổn.”
Trần Ngọc vừa nhai lương khô, vừa gật đầu, âm thầm nắm chắc khẩu súng trong túi quần. Trong tay Mã Văn Thanh lại là một cây đao dài mảnh được hắn dấu vào sau tay áo.
Hai ba nam sinh đi trước dẫn đường, nữ sinh líu ríu theo sát phía sau, Trần Ngọc đi bên cạnh giáo sư Tiền còn Kiều Dật thì dìu giáo sư Vương.
Giáo sư Vương đã gần 60 tuổi, say mê nghiên cứu học thuật, biết rằng sắp được nhìn thấy mộ từ thời nhà Thanh, liền nhượng người dìu lên phía trước.
Giữa những bụi cây nở hoa có một con đường mòn, phủ đầy rêu xanh, bước đi có phần trơn trượt.
“Ý, giáo sư, nơi này có dấu chân.” Phương Kim đang ở phía trước dẫn đường lên tiếng.
Giáo sư Tiền tiến lên quan sát xem xét, dấu chân hỗn loạn, tựa hồ có rất nhiều người đã đi qua đây.
Giáo sư Vương lúc này đau lòng nói: “Nếu như dân bản địa không tiến vào nơi này, có thể đây chính là dấu vết bọn trộm mộ lưu lại.”
Mọi người đều thổn thức trong lòng, Mã Văn Thanh cười cười nhìn Trần Ngọc, lại thấy Trần Ngọc cau mày nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, vội hỏi: “Sao vậy?”
Trần Ngọc xoay người dõi theo lão giả cùng thanh niên ở cửa vào sơn cốc, từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của hai người.
Trần Ngọc thấp giọng đáp: “Ngươi xem, dấu chân đều đi theo một hướng.”
“Mọi người đều là người cùng nghề, dĩ nhiên đều đi theo một hướng.” Mã Văn Thanh cười quái dị.
Trần Ngọc lắc đầu, dùng ánh mắt như thấy gỗ mục nhìn hắn, “Ngươi không nhận ra? Có thể bọn họ cũng không quay trở về.” Đúng vậy, chỉ có dấu chân lúc đi, còn dấu chân lúc quay lại đâu?
Nụ cười trên mặt Mã Văn Thanh dần cứng đờ, ngay sau đó lên tiếng: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi nghĩ bi quan quá rồi, có lẽ bọn họ tìm được một con đường khác.”
Trần Ngọc thở dài, “Chỉ có thể nghĩ như vậy, ta bây giờ thật có chút hối hận theo tới đây. Có lẽ cha ta nói rất đúng, ta không thích hợp hạ địa.” Mã Văn Thanh thấy Trần Ngọc lo lắng, liền lấy tay đập lên vai Trần Ngọc, hào khí nói: “Không sao cả, đến lúc đó có đại ca ta bao che cho ngươi.”
Trần Ngọc im lặng nhìn hắn chốc lát, rồi đuổi theo giáo sư Tiền.
Kết quả lần này, đi cả nửa ngày, vẫn chưa ra khỏi con đường đầy bụi cây nở hoa. Cảnh sắc đẹp thì có đẹp, nhưng mọi người ai cũng thấy mệt mỏi chịu không nổi.
“Trần Ngọc, ngươi xem, ngôi mộ kia ở đâu a?” Mã Văn Thanh nhỏ giọng hỏi.
Trần Ngọc nhìn ra đằng xa, đáp: “Không thấy rõ địa hình, khó mà nói được, có hai vị giáo sư ở đây, chẳng cần lo không tìm được mộ .”
Lúc này, đội ngũ phía trước chợt dừng lại.
Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh chen lấn lên đằng trước xem thử, thì ra con đường mòn bọn họ đang đi đến đây thì chia làm ba ngả, mà hai bên đều có dấu chân.
Giáo sư Tiền tiến lên trước hai bước, cào một nắm đất ngửi thử, chân mày nhíu lại thật sâu, chỉ sang bên phải nói: “Bên này.”
Ngửi mùi hoa trong thời gian dài có chút nhức đầu, Trần Ngọc trực giác che lỗ mũi. Tới cuối đường, bụi cây nở hoa bị một hàng rào bằng tre chặn lại. Bên trong hàng rào, lại là cây xanh.
“Bên kia có gian nhà, giáo sư, trước vào đó nghỉ đi, mộ Thanh triều kia rốt cuộc ở chỗ nào, khó tìm như vậy.” Mỗi người đều mang trên lưng balô thật lớn, đi mất cả nửa ngày, phần lớn sinh viên đã mệt thở không ra hơi.
Giáo sư Tiền nhìn một chút địa thế, nói: “Chỉ ở chung quanh đây thôi, trước cứ vào chỗ này nghỉ ngơi cái đã.”
Đám sinh viên người thì ngồi trên đất, người thì đi vào trong nhà. Phòng ốc ở đây giống như đã lâu không được tu sửa, những tấm ván gỗ mộc mạc đều tích một tầng bụi rất dày. Trong nhà cũng không bày biện gì nhiều, chỉ có bếp nấu cùng một chiếc giường đơn, góc phòng chất một đống củi.
Vừa mới đi vào mọi người đều lập tức chạy ra, còn không bằng ngồi ở bên ngoài vừa sạch sẽ lại thông thoáng. Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc nhìn nhau một cái liền đi vào bên trong. Kiều Dật từ xa nhìn Trần Ngọc, cũng đi tới chỗ bọn họ.
“Con bà nó, nơi này sao lại bẩn như vậy, chẳng lẽ không có ai đi từ đây?” Mã Văn Thanh vừa nói thầm vừa tìm kiếm.
Phía dưới đống củi không có, trên giường không có, mặt dưới bếp nấu cũng không có nốt, đều không thấy có gì dị thường.
Cửa mở, Kiều Dật bước vào, nhìn về phía hai người hỏi: “Tìm gì vậy? Ra ngoài ăn chút gì đi đã.”
Ở trường, nhận được sự hoan nghênh của nữ sinh nhất không ai khác chính là Kiều Dật, Mã Văn Thanh chướng mắt với hắn, thấy Kiều Dật tới hỏi, cũng không trả lời, nhấc chân liền đi ra ngoài.
“Phập,” Một tiếng, cây đao trong tay Mã Văn Thanh rơi thẳng xuống mặt đất, Trần Ngọc bị dọa giật mình quay đầu lại, vừa định cười nhạo hắn, nhưng bỗng ồ lên.
Cây đao kia cắm thẳng trên sàn nhà, không hề có chuôi. Mã Văn Thanh ngồi chồm hổm xuống, dễ dàng đem đao rút lên, gõ gõ mặt sàn.
“Phía dưới này trống không, quả nhiên đã đoán đúng, bảo với giáo sư đi.” Mã Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, trong mắt rõ ràng hiện lên nét vui mừng.
Trần Ngọc cười cười, “Ừ, có lẽ chúng ta tìm thấy mộ Thanh triều rồi.”
Kiều Dật nghiêng đầu đánh giá Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh, mơ hồ cảm thấy giữa hai người có sự ăn ý không cần nói cùng hiểu, hắn nhíu mày: “Như thế nào, các ngươi là nói ngôi mộ nằm ở phía dưới này?”
“Không phải ở phía dưới này, chính xác là phía dưới thông với địa cung của mộ thất.”Trần Ngọc giải thích, còn Mã Văn Thanh đã sớm chạy tới bên cạnh nồi cơm ở bên ngoài.
Trần Ngọc đem tin tức này nói cho giáo sư Tiền biết, giáo sư Tiền cười sờ sờ đầu Trần Ngọc: “Ta đã sớm nhận ra, cho nên mới không vội. Sơn cốc này không thích hợp cho người sinh sống, cư nhiên lại dựng một gian nhà ở đây, rất khả nghi a. Thứ ngươi và Tiểu Mã tìm được, có lẽ chính là trộm động. Tục ngữ có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, những kẻ trộm mộ này tâm tư tinh vi hơn người, gian nhà này có thể được dựng lên để ngụy trang.”
Trần Ngọc quay đầu cười cười, tiến đến bên cạnh nồi cơm, có người đưa cho cậu một chén nước. Trần Ngọc ăn chút lương khô, nghỉ ngơi chốc lát, giáo sư Tiền sau đó thông báo tìm được một cái động trong lòng đất.
Đám sinh viên lập tức hưng phấn, mọi người vây quanh gian phòng. Mã Văn Thanh dùng đao của mình chọc thủng ván gỗ. Phía dưới lộ ra một huyệt động vừa sâu vừa rộng lại dốc,phía trước có lỗ thông gió, ném thử một thanh ánh sáng lạnh vào trong, chỉ thấy điểm sáng vẫn rơi thẳng xuống, một lúc sau không nhìn thấy nữa.
“Ân, không khí còn lưu thông, hẳn là có thể tiến vào.”
Mã Văn Thanh sợ phía dưới có cơ quan bẫy rập linh tinh gì đó, xung phong đảm nhận: “Lão sư,để ta cùng Tiểu Trần Ngọc đi xuống thăm dò trước.” Trần Ngọc đang lùi về phía sau cơ hồ muốn hộc máu, giáo sư Tiền gật đầu đồng ý nói: “Ừ, Trần Ngọc đi xuống đó ta yên tâm, Văn Thanh, ngươi theo trợ giúp mấy việc tay chân cho Trần Ngọc, hắn nói gì ngươi làm cái đó.”
Trên mặt Mã Văn Thanh hiện lên cái biểu tình 囧, mặc dù thành tích của hắn không bằng Trần Ngọc, nhưng hắn tốt xấu gì cũng từng đi theo người nhà xuống mộ. Bất quá lời này dĩ nhiên không thể lấy ra giải thích, hắn mặt mày nhăn nhó trước cột chặt dây thừng an toàn trên người mình, sau đó đem sợi dây buộc ngang hông Trần Ngọc.
Trong động tối om om, Mã Văn Thanh một tay cầm đèn pin mắt sói, chiếu ra xung quanh, phát hiện huyệt động này được đào vô cùng bằng phằng rộng rãi, chẳng qua là đến phía dưới độ dốc hẹp đi, cũng không thể nhìn ra quá xa. Trần Ngọc vác balô của mình trên lưng, Kiều Dật vốn lười biếng đứng ở phía sau, thấy Trần Ngọc sắp đi xuống, kéo lại, ân cần hỏi: “Có thể gặp nguy hiểm gì không?”
Trần Ngọc nhìn Mã Văn Thanh đã vào bên trong, lắc đầu, “Sẽ không, có Văn Thanh ở đây, hẳn là không có việc gì.”
Thấy Trần Ngọc tin tưởng Mã Văn Thanh như vậy, Kiều Dật ngây cả người, sau đó nói: “Cẩn thận một chút, có gì không ổn lập tức kéo dây.” Trần Ngọc gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự gặp nguy hiểm, chỉ mong đầu kia sợi dây vẫn còn là ta.
Còn có nhóm người đang đứng chung quanh, mặc dù đôi lúc trêu trọc cậu, nhưng cũng đều thật lòng quan tâm đến cậu, lúc này người nào người nấy đều nhao nhao bảo cậu phải cẩn thận, chú ý.
Trần Ngọc đội lên đầu mũ mang đèn mỏ, đi theo sau lưng Mã Văn Thanh xuống động đất. Ban đầu còn phải bám vào dây thừng leo xuống từng chút một, về sau, độ dốc càng ngày càng giảm, dần dần có thể đứng thẳng để đi lại.
Trần Ngọc lần đầu tiên hạ mộ, trong lòng thoáng khẩn trương, tay vẫn nắm chắc khẩu súng, dần dần lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Đường này dễ đi hơn rồi, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đang định xoa xoa lòng bàn tay, đột nhiên đầu đυ.ng vào lưng Mã Văn Thanh.
“Sao vậy?” Trần Ngọc trực giác gặp phải nguy hiểm, lặp tức thần kinh lại căng thẳng.
Mã Văn Thanh sợ hãi than lên một tiếng, chậm rãi nhích người ra tạo thành khe hở, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Trần Ngọc, e rằng chúng ta đoán sai rồi, đây có thể không phải trộm động, mà là cửa vào mộ đạo.”
Trần Ngọc ngẩng đầu, cũng sợ đến mức nói không ra lời, phía trước bỗng dưng xuất hiện một đoạn mộ đạo rộng rãi không biết kéo dài đến đâu. Nương theo ánh sáng trên đèn pin mắt sói của Mã Văn Thanh mà trông, trên vách tường bốn phía đều là các bức họa sắc thái hoa mỹ. Nếu nhìn kĩ lại lần nữa sẽ thấy, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc hỉ hoặc bi, đều là một nữ tử hết sức xinh đẹp.
_END 4_