Kỷ Vy buột miệng nói: "Đổi tim của tôi cho nó, tôi là mẹ nó, là mẹ ruột của nó, chắc chắn được, xin các bác sĩ hãy cứu con tôi..."
Nói xong câu này, Kỷ Vy đã ngây người. Bà ta thực sự đau lòng cho Chu Việt Khanh nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi mạng lấy mạng, bà ta không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy nữa.
Phản ứng của bác sĩ cũng có chút kỳ lạ, như vừa mới hoàn hồn, nghi hoặc hỏi: "Thưa bà, bà vừa nói gì vậy?"
Cùng lúc đó, Lộ Uyển vô tình chứng kiến cảnh này cũng ngây người, còn có Chu Trình Hi, ông bà cụ nhà họ Chu đi cùng cũng vậy.
Lộ Uyển không biết mình đã đi đến đó như thế nào, bà ta túm chặt lấy cổ áo Kỷ Vy, toàn thân run rẩy: "Cô vừa nói gì? Cô nói Chu Việt Khanh là con của ai?"
Lúc này Kỷ Vy mới phát hiện ra họ cũng ở đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Trình Hi. Lúc này bà ta vẫn lo lắng cho Chu Việt Khanh, không nhịn được hỏi: "Trình Hy, tình hình của Việt… của Chu thiếu gia thế nào rồi?"
Chu Trình Hi mặt mày xanh mét, có chút tức giận nói: "Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
Thấy cảnh này, Lộ Uyển còn có thể không hiểu sao? Bà ta đột nhiên rùng mình, rất nhanh nhớ lại những lời mình đã nói với Chu Việt Trạch hôm qua, còn có phản ứng của Chu Việt Trạch lúc đó, lập tức đoán ra một khả năng.
Bà ta đột nhiên túm lấy tóc, tuyệt vọng lắc đầu nói: "Không, không thể nào, đây không phải sự thật, tôi không tin..."
Mẹ của Chu Trình Hi cũng vẻ mặt lo lắng, không nhịn được hỏi: "Trình Hi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con mau nói đi."
Chu Trình Hi khó xử nhìn mọi người, còn muốn tìm cách che đậy nhưng Lộ Uyển đột nhiên đứng dậy, có chút điên loạn nói: "Tôi không tin, không thể nào, tôi phải đi làm xét nghiệm ADN..."
Thấy giấy không gói được lửa, Chu Trình Hi cuối cùng cũng thừa nhận: "Lúc Việt Khanh sinh ra, sức khỏe quá yếu, con không đành lòng để nó lưu lạc bên ngoài nên đã, đã..." Nói đến đây, ông ta nghiến răng, mới tiếp tục nói: "Đã đổi nó với Việt Trạch."
Bà cụ nhà họ Chu nghe vậy thì suýt ngất xỉu, ông cụ nhà họ Chu trực tiếp giơ gậy vừa đánh vừa mắng: "Đồ hỗn láo, sao anh lại hồ đồ như vậy? Con ngoài giá thú sinh ra có thể so sánh với con của Lộ Uyển được sao? Anh lại còn đổi chúng nó cho nhau, còn, còn đưa Việt Trạch cho loại người đó... Anh hồ đồ quá rồi!"
Nghĩ đến Chu Việt Trạch bị chính tay họ đưa đến nhà họ Giang, ông cụ nhà họ Chu tức đến nỗi không thở nổi, trực tiếp tức đến ngất đi.
Lộ Uyển cũng nhanh chóng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt lập tức tái nhợt, lúc đầu mừng rỡ bao nhiêu thì giờ đây đau lòng và hối hận bấy nhiêu. Bà ta run rẩy chỉ vào Chu Trình Hi, muốn mắng nhưng lại không mắng được câu nào. Bà ta thậm chí muốn xé nát đôi gian phu da^ʍ phụ cặn bã này nhưng lại phát hiện ra lúc này mình không còn chút sức lực nào.
Bà ta từng nói lời cay nghiệt với con mình, thậm chí còn tự tay đẩy con vào hố lửa. Chỉ cần nghĩ đến những điều này, Lộ Uyển liền đau nhói ở tim, thậm chí không đứng vững được. Sự thật quá tàn nhẫn, thậm chí có lúc bà ta còn hy vọng đây là giả nhưng chính Chu Trình Hi đã thừa nhận, còn có thể là giả sao?
Thậm chí Chu Việt Trạch... Con trai bà ta có lẽ cũng biết, nếu không thì tại sao hôm qua lại hỏi những lời như vậy? Nhưng mình đã trả lời như thế nào, những lời độc ác đó có phải do mình nói ra không? Bà ta mắng con mình là kẻ hèn hạ, vô liêm sỉ, thậm chí còn nói nó cho đàn ông...