"Khởi La! Con khồi phục thân phận nữ nhi đi! Từ nay về sau sẽ không còn Quân Phi Phàm nữa!" Hắn không thể gánh chịu bất kỳ hậu quả đáng tiếc nào, thế nên hắn càng nghĩ càng hoảng; đúng vậy! Nữ nhi đã luyện công phu được hai năm, nhưng đây chẳng qua chỉ là khiến cho thể lực nàng tốt hơn, không giống nữ tử mảnh mai bình thường khác mà thôi, thực sự gặp được đạo phỉ gϊếŧ người không chớp mắt, hoặc là Liêu quân còn đáng sợ hơn ma quỷ này, làm theo chỉ có đợi bị làm thịt thôi.
Quân Khởi La nhếch lên một nụ cười nhẹ, cực kỳ mỹ lệ, lại cực kỳ lãnh đạm, trong sự lãnh đạm đó ẩn chứa sự kiên quyết không thể nhận ra được! Tài năng của nàng được thương nhân khắp nơi công nhận ở tuổi hai mươi năm ấy cũng là có nguyên nhân -- nàng có sự cương nghị bình tĩnh, gặp chuyện vẫn thong dong, quyết đoán, không khoan nhượng mà phụ thân hắn không có !
"Cha! Trừ phi Quân gia xuất hiện người thừa kế so với con càng xuất sắc hơn, bằng không, Khởi La cả đời đã định là Quân Phi Phàm!"
"Khởi La!"
"Con có cần đến Biện Kinh không? Hẳn là Mã đại nhân vẫn còn đang ở Hàng Châu chúng ta đi?" Bưng ấm trà nóng cho phụ thân, nàng không hề tranh luận, tỏ vẻ sự tình đã thành kết cục đã định.
Quân Thành Liễu lại thở dài. Hắn hi vọng bao nhiêu nữ nhi mà hắn kiêu ngạo là con trai hắn? Áo gỗ sam cổ tròn sắc trăng non, trường bào sắc trăng non, đều là nghiên cứu mới phát triển từ dệt lụa hoa sở dệt thành, mặc ở trên người nàng càng lộ vẻ quý khí, nổi bật, tươi tắn hơn bình thường. Y phục nàng mặc, là quảng cáo vải gấm tốt nhất, thảo nào gần đây giá thị trường của gấm gần đây cao hơn các loại vải tơ tằm khác. Nhưng Khởi La hẳn là phải mặc xiêm y "Khởi La" ! Nhưng nàng chưa bao giờ cắt "Khởi La" để may xiêm y, bởi vì "Khởi La" quá mức ôn nhu, nữ tính -- nếu như, nàng mặc nữ trang, sợ rằng hai vị muội muội dung nhan mỹ miều của nàng còn kém xa một phần mười của nàng! Chỉ tiếc...
"Phụ thân, con nhất định sẽ trở về. Người biết Khởi La sẽ không bao giờ hứa hẹn chuyện mình không làm được!" Nàng nghiêm chỉnh cam đoan hết lần này đến lần khác.
Loại thái độ này của nữ nhi, chỉ gặp phải khi nàng muốn cầu cạnh hắn.
Quân Thành Liễu lắc lắc đầu: "Ngày mai Mã đại nhân sẽ đến cùng con thảo luận chi tiết, con đi Biện Kinh trái lại sẽ làm người khác chú ý! Ta nói rồi, việc này một khi sự việc bại lộ, triều đình quyết sẽ không thừa nhận, càng không thể nói là hoàng thượng bày mưu tính kế! Khởi La, cha đáp ứng cho con đi!" Hắn đưa ra quyết định.
"Cha?" Phụ thân sảng khoái như vậy, không khỏi làm nàng nổi lên lòng cảnh giác.
"Nhưng mà, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ta muốn con lập tức lập gia đình, gả cho Thiệu Thiết Dân! Hơn nữa, lần này hắn cũng nhất định phải cùng đi với con!
"Không!" Nàng thẳng thừng từ chối. Nàng không lấy chồng! Cho dù là Thiết Dân người bạn lớn lên cùng nàng từ nhỏ, dạy nàng công phu quyền cước, nàng cũng không gả! Cho dù hắn không sẽ để ý năng lực của nàng, hắn chỉ biết si ngốc nhìn nàng, cùng nàng; hắn cũng không phải là nam nhân trong lý tưởng của nàng, không! Nàng sẽ không trở thành nữ nhân của bất kỳ nam nhân nào!
Quân Thành Liễu giả vờ ưu sầu cười nhẹ hai tiếng. "Như vậy ta đành phải đi Tây Hạ!"
Quân Khởi La hung hăng nhắm mắt lại! Nàng không nghĩ tới phụ thân sẽ ra tối hậu thư đối với nàng. Hai mươi tuổi -- nàng đã qua tuổi cưới xin, sớm đã tỏ rõ quyết tâm không thành thân! Nhìn lại quyết tâm cởi băng bó chân năm lần bảy lượt của nàng khi còn nhỏ, nàng đã sớm biết cách sống cuộc sống của mình từ lâu. Nàng không thể cho mẫu thân quá cố thành công bó chân nàng trong gót sen ba tấc, cũng không thể để cho phụ thân phản đối bóp chết sự tồn tại của Quân Phi Phàm; hiện tại lại càng không gả cho với Thiệu Thiết Dân, mang họ của hắn! Cho dù hắn yêu nàng yêu được phát cuồng cũng không được!
"Thiệu Thiết Dân biết không?" Nàng miễn cưỡng gạt bỏ những lời này.
"Hắn không biết! Hắn căn bản không dám nghĩ. Thế nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể cam tâm ở rể nhà chúng ta, cũng sẽ không ngăn cản con kinh doanh cửa hàng!" Quân Thành Liễu sớm đã chọn trúng Thiệu Thiết Dân là người được chọn tốt nhất cho vị trí con rể lớn của hắn. Thân phận hợp hay không hợp đã không còn là vấn đề, chỉ cần có nam nhân có thể cho Khởi La quyền tự chủ thích hợp...
"Chí ít con phải suy nghĩ kỹ chứ!" Vẻ mặt lãnh ngạnh quật cường nữ nhi mặt khiến cho hắn hô lên. Vô luận như thế nào, hắn nhất định phải khiến cho nữ nhi lập gia đình.
Nàng sẽ không gả! Bất quá, chờ nàng trở lại rồi lại nói, hiện tại một mực từ chối, phụ thân xác định vững chắc sẽ nhiều lời, vì thế, nàng quyết định trước cho có lệ rồi nói sau.
"Được! Con sẽ suy nghĩ! Nhưng trước khi con trở về không thể nói với chuyện này với Thiệu Thiết Dân!" Nàng biết, sẽ không ai có thể làm trượng phu nàng, nàng không cần nam nhân!
※ ※ ※
Hậu viện Quân gia, được chia thành ba gian nhà nhỏ, giữa các gian có một cửa nhỏ mở ra trên bức tường lát gạch, đây là khuê phòng Quân lão gia đặc biệt xây dựng cho ba vị nữ nhi. Vì con gái thứ hai Quân Tú Khổn đã lập gia đình, đã sớm dời đến biệt viện, vì thế, bây giờ chỉ có hai gian bên trái phải có người ở; nhưng phần lớn thời gian, một gian khác cũng là trống không -- chỉ có Quân gia tam tiểu thư Quân Giáng Quyên mới thực sự ở đây mỗi ngày nghênh tiếp phụng dưỡng chủ nhân.
Nữ tử mặc y phục Nam Kinh vạt áo trắng bằng lụa mềm tà váy màu ngọc bích, xinh đẹp yêu kiều lướt qua cổng vòm bên cạnh và đi vào "Vườn Khởi La". Chiếc trâm cài hoa mai làm từ mai rùa trên mái tóc đen nhánh búi cao, lịch sự tao nhã điểm xuyến cho bóng hình xinh đẹp của nàng càng thêm mỹ lệ.
Quân gia tam tiểu thư mới mười sáu tuổi xuân lặng lẽ tới gần cửa thư phòng khép hờ, khi nàng đang muốn hét lên dọa người, không ngờ người bên trong đã sớm đánh đòn phủ đầu.
"Giáng Quyên, muốn vào liền vào! Đừng chọc ghẹo người." Là thanh âm trầm tĩnh của Quân Khởi La. Nàng đang kiểm kê hàng hóa sẽ mang đến con đường tơ lụa, người Tây Hạ cảm thấy hứng thú nhất chính là đồ sứ, vải vóc Trung Nguyên, có lẽ lần này không cần đến Tây Vực cũng có thể thắng lợi trở về. Nghe nói thời Đại Đường có không ít đồ cổ trân phẩm lưu lạc ở Tây Hạ, nếu như có thể, lần này còn có thể mang một ít trở về...
"Tỷ tỷ! Tỷ có lợi hại hơn nữa cũng phải nghỉ ngơi một chút nha! Muội xem sổ sách chán quá, nên tới tâm sự cùng tỷ! Muội biết tỷ sắp phải lên đường, chuyến đi này sợ sẽ lại là ba tháng, nửa năm, muội sẽ rất cô đơn đó! Càng đáng thương chính là, muội còn phải tiếp nhận công việc của tỷ à!" Đôi tay ngọc của Quân Giáng Quyên che đi văn kiện bày trước mặt Quân Khởi La. Dung nhan kiều diễm xinh đẹp như đóa hoa đầu xuân nở rộ, chứa đầy sự nhanh nhạy hoạt bát của trẻ con, khiến người ta nhìn vào, dù có tức giận đến đâu cũng không thể giận được.
"Đừng làm loạn, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm!" Quân Khởi La ngẩng đầu nghiêm mặt lại, sau nhìn thấy xiêm y mỏng manh của muội muội, không khỏi có chút lo lắng: "Sao không khoác thêm áo ngoài vào? Khí trời chuyển lạnh."
"Con trâu ngốc Thiệu Thiết Dân sao không canh giữ dưới lầu?" Quân Giáng Quyên từ tủ quần áo của đại tỷ lấy ra chiếc áo gấm hoa trắng thêu trăng non choàng lên người; hỏi câu hỏi đầu tiên.
"Chắc là ở chỗ cha rồi! Muội tìm hắn?" Nàng nhấc đôi tay nhỏ bé đang che lấp của muội muội ra, tiếp tục tập trung vào công việc, đồng thời nói chuyện phiếm cùng muội muội một công đôi việc, nàng biết tiểu muội cô đơn.
Toàn bộ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Quân Giáng Quyên đều tựa vào ghế bành, ba tấc kim liên treo lơ lửng trên không nhẹ nhàng đong đưa trước sau -- này một đôi chân bị bó đã hại nàng thê thảm, khiến cơ hội cho nàng giả trang nam nhân cũng không có. Sống mười sáu năm cũng chưa từng thấy qua tri thức thế giới bên ngoài, nhiều lắm chỉ có thể thừa dịp lễ Phật hoặc đi dạo cửa hàng nhà mình lúc đó mới có thể thoáng nhìn bầu trời bên ngoài. Không giống đại tỷ có thể hạnh phúc có được hai loại thân phận, tùy ý chạy nhảy khắp thiên hạ cũng không làm cho người ta ghé mắt.
"Muội chỉ là hiếu kỳ thôi! Thấy bộ dáng mấy ngày này của hắn rất vui vẻ. Hắn có lẽ đem việc bảo hộ tỷ trở thành trách nhiệm của hắn, dù sao ngoại trừ người trong nhà, hắn là người ngoài duy nhất biết thân phận của tỷ."
Quân Khởi La không lộ vẻ gì, cũng không cho bình luận.
"Thành thật mà nói, nếu như tỷ ủy thân cho hắn, vậy thì thật sự rất đáng tiếc! Hắn không xứng với tỷ. Trước tiên không nhìn gia thế, học thức tôn ti, hắn chỉ là một vũ phu, cũng không có thể cùng tỷ ngâm hoa ngắm trăng, lại không thể chia sẻ công việc với tỷ; quan trọng là, hắn không quản được tỷ! Đã quản không được, sẽ mất đi khí phách cho tỷ an tâm dựa vào. Kết quả là, hắn uất ức thất vọng, đối với tỷ mà nói cũng chỉ là gánh nặng. Tỷ cần một nam nhân có thể khiến cho tỷ sinh ra cảm giác ỷ lại." Quân Giáng Quyên gật gù đắc ý, giọng điệu giống như một người già; nhưng lại nói một cách chắc chắn, giống như một thầy bói miệng lưỡi ngay thẳng.
"Phải không? Hóa ra là muội chọn được người rồi? Tiểu bà mối!"
"Không có! Nhưng chính là cảm thấy hắn không thích hợp với tỷ." Quân Giáng Quyên rút ra một cuộn da cừu để nhìn kỹ hơn, nhướng đôi lông mày thanh tú, nói: "Ồ, Chiêu Bình vương gia phải gả nữ nhi? Chuyện khi nào vậy? Còn cùng đi với tỷ?" Nàng mặc dù ngây thơ, nhưng cũng không có nghĩa là vô tri, lập tức, nàng cảm thấy sự việc không bình thường.
Quân Khỉ La dùng khẩu khí bình thường nói: "Người ta gả công chúa ở Biện Kinh, chúng ta ở Hàng Châu xa xôi sao sao có thể biết chi tiết. Chỉ là tháng trước Chiêu Bình vương gia mua thêm rất nhiều của hồi môn cho công chúa ở thương phường và tiệm trang sức của chúng ta, muội cũng không phải không biết! Về phần cùng công chúa tới nước Tây Hạ, một mặt là vì lý do an toàn, một mặt là tiện đường; gần đây đạo phỉ quá càn rỡ, có triều đình chiếu ứng sẽ tương đối tốt."
"Công chúa gả cho Tây Hạ xa xôi, là gả cho ai? Quốc vương sao? Thà lôi kéo Tây Hạ còn không bằng hòa thân với Đại Liêu. Kế sách này không tốt."
"Bách tính bình thường chúng ta quan tâm kế sách có tốt không làm gì, đến lãnh địa Tây Hạ liền cùng đón dâu đội ngũ mỗi người đi một ngả."
"Chỉ là như vậy sao? Vì sao ta cuối cùng cảm giác trong lòng rất bất an?" Quân Giáng Quyên vỗ về ngực, càng nghĩ càng hoảng.
Quân Khởi La ngẩng đầu cười khẽ với tiểu muội: "Ngày khác thay muội tính toán tìm một nhà chồng, như vậy sẽ không sợ có tâm tư nghĩ ngợi lung tung nữa!" Nàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của tiểu muội, thu hồi cuộn giấy."Ta đến cửa hàng một chuyến, bản thân tự gϊếŧ thời gian."
Không để ý tới muội muội kêu to, Quân Khởi La đi tới tiền viện, tổng quản Quân Đại Dung cung kính nghênh đón."Thiếu gia!"
"Chuẩn bị ngựa!" Tiếp nhận khăn trùm đầu do thị nữ đưa tới, người hầu bên cạnh khoác thêm cho nàng áo choàng lụa lụa đỏ nền đen. Lúc đi nhanh ra khỏi cửa lúc, con ngựa trắng tuyết yêu quý của nàng -- Trục Phong, sớm bị được mã phu dắt ra đại môn.
"Trục Phong" không phải loại ngựa cao to của phương bắc. Nó là loài ngựa bậc trung mới được phát triển từ bãi cỏ Thạch thị phù hợp với thân hình cao lớn của người miền nam, sức mạnh của đôi chân cũng không hề thua kém đại mã phương bắc. Hai năm trước, khi Quân Thành Liễu mua một trăm giống ngựa chuyển hàng ở phương bắc "Bãi chăn nuôi Đường Hà", đặc biệt chọn cho nàng một con ngựa tốt.
Nàng lưu loát bước lên "Trục Phong", hai tên nô bộc cùng theo sau người, ba người cưỡi ngựa lập tức đi đến cửa hàng ở thị trấn.
Bởi Quân Khởi La cao hơn so với nữ tử phía nam, vì thế phẫn nam trang càng thêm dễ lấy được tín nhiệm của mọi người. Giả trang hai mươi năm, cư nhiên không có một người làm phát hiện thân phận thật của nàng.
Tốc độ nhanh hơn so với bình thường một chút, nàng thoáng cái đã đem người hầu bỏ lại thật xa."Trục Phong" tựa hồ bị nhiễm phiền muộn của chủ nhân, theo chỉ lệnh chạy ra khỏi đường chính, phi đến một bãi cỏ; nó cưỡi gió mà đi, danh hiệu "Tuấn mã" không kém chút nào.
Điều khiến nàng buồn bực không phải vì nhiệm vụ lần này, bởi vì nàng tin tưởng mình tất nhiên có thể thuận lợi như ngày thường! Chỉ là yêu cầu chung thân đại sự phụ thân đối với nàng, mấy ngày nay tới giờ vẫn làm nàng bận tâm.
Ở nơi thể chế xã hội nam tôn nữ ti nghiêm trọng này, nữ tử một khi gả cho người, liền đại biểu cho nàng chỉ có thể là nữ nhân lấy trượng phu làm trọng tâm, tựa như mẫu thân quá cố cùng nhị nương, khi còn sống các nàng ngoại trừ nhà mẹ đẻ cũng chỉ có phu quân, thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì. Không có một nữ nhân sẽ biết trời cao bao nhiêu? Rộng bao nhiêu? Bên ngoài Trường Thành có những loại người nào? Bọn họ có gì khác với chính mình? Càng bi ai là, cho rằng những thứ không liên quan đến các nàng, các nàng chỉ cho là lập gia đình, sinh con dưỡng cái, bị hoen gỉ, sống quãng đời còn lại, vui thú tuổi già là cuộc đời của nữ nhân.
Nếu như nàng là thân nam nhi, thì thật là tốt biết bao? Không cần phiền lòng mọi thứ, cũng sẽ có đủ thể lực, tinh thần để đương đầu gánh nặng truyền thừa của Quân gia. Mấy năm gần đây, nàng không dám phớt lờ thay cha quản lý toàn bộ sản nghiệp, ngày đêm làm việc, có lúc mệt đến gần như không mở nổi mắt, toàn thân từ trên xuống dưới tựa như muốn tan ra, dù không thể làm đấng nam nhi, chung quy nàng cũng phải thừa nhận, thể lực nữ nhân, trời sinh đã kém hơn nam nhân. Nàng mới hai mươi xuân xanh đã không chịu được gánh vác như thế này, sau này hơn mười năm nữa, khi nàng từ trung niên chuyển thành người già sẽ thế nào?
Cộng thêm, nàng nhất định lúc nào cũng phải đề phòng người ta nhìn ra thân nữ nhi của nàng, áp lực này luôn là bóng đen ám ảnh trong lòng nàng.
Phía sau tiếng vó ngựa dần dần đến gần, chứng tỏ người hầu của nàng đã đuổi kịp.
"Thiếu gia?" Bọn họ sợ hãi hô thanh, không rõ làm sao thiếu gia sẽ chạy tới đây ngẩn người.