Chương 1: Đại lão huyền học, bốc gạch ở công trường
Trên công trường ồn ào, ánh mặt trời chói chang.
Một thiếu nữ thân hình gầy yếu ngồi dưới ánh mặt trời không chút biểu cảm nhìn không trung, nhìn lạc lõng giữa đám đông mặc quần áo lao động màu xám.
Cô đang suy nghĩ mấy vấn đề vô cùng quan trọng.
Vì sao linh khí trên thế giới này gần như đoạn tuyệt?
Vì sao đại lão của Huyền Môn đều ngã xuống?
Vì sao Thiên Giới Hạo Nhiên Thượng Thanh cắt đứt liên hệ không thể liên lạc?
Đang là buổi trưa ánh mặt trời chói chang, vì sao lại có ma quỷ bay qua?
“Tiểu Lê, tới bốc gạch.”
Một người đàn ông đội mũ công nhân kêu to một tiếng, khiến thiếu nữ hoàn hồn.
Thiếu nữ vừa rồi còn lo lắng cho đất nước, con người và thế giới, lập tức đứng dậy.
“Tới ngay!”
Cô phủi bụi trên mông, đi theo sau người đàn ông, thuần thục đeo găng tay trắng, tay chân nhanh nhẹn cùng đối phương bốc gạch trên xe gạch, động tác như nước chảy mây trôi.
Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, mệt đến mức thở dốc, ánh mắt nhìn về phía Lê Kiến Mộc, không nhịn được khen ngợi một câu.
“Trước đây nhà em còn không cho em làm việc, lúc này không phải làm khá tốt sao, sức lực còn rất mạnh.”
Lê Kiến Mộc mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn lộ ra bình yên không thuộc về tuổi này.
Cô đến thế giới này vào ba ngày trước.
Trước đó cô là người đứng đầu dưới chưởng môn Thanh Huyền Môn, là hy vọng lớn nhất của toàn bộ Huyền Môn phi thăng thượng giới.
Phi thăng lịch kiếp cần trải qua cửu cửu Thiên Lôi, khi sắp phi thăng thành công nghênh đón bậc thang lên trời trong truyền thuyết, thì đột nhiên ý thức hỗn loạn, trực tiếp ngất xỉu.
Lại tỉnh lại, cô đã tới ngàn năm sau, thành cô nhóc này.
Nguyên chủ tên Lê Kiến Mộc, là cô nhi, từ nhỏ được một sư phụ của đạo quan tồi tàn ở sơn thôn xa xôi huyện kế bên nuôi lớn.
Đạo quan tồi tàn kia thật sự tồi tàn, không có hương khói gì, trong ký ức, nguyên chủ và sư phụ của cô ấy sống nương tựa lẫn nhau, nghèo rớt mồng tơi, ngay cả huyện thành đều chưa đi qua.
Một tháng rưỡi trước nguyên chủ lấy được thư thông báo trúng tuyển của đại học Bắc Thành, học phí đều là vấn đề, cho nên cô ấy đi theo anh Triệu Cương cùng thôn ra ngoài làm việc kiếm học phí.
Cũng chính là ở công trường bốc gạch.
Còn vì sao hiện giờ cô lại chiếm cơ thể này, cùng với nguyên chủ ở đâu, cô không biết.
Cô chỉ biết hiện giờ bên trong cơ thể này chỉ có hồn thể của cô, hơn nữa cô và cơ thể này vô cùng phù hợp.
“Hôm nay quá nóng, trở về ăn cơm đi, kỹ sư Vương nói 3 giờ chiều lại khởi công, lát nữa có thể nghỉ ngơi ở chỗ râm mát một lát.” Triệu Cương nói.
Lê Kiến Mộc gật đầu, đi theo anh ta đi ăn cơm.
Chị Trương nấu cơm nấu ăn rất sạch sẽ đơn giản, làm màn thầu vừa to vừa mềm, bí đao xào thịt gà đủ thịt, nhìn thấy cô gái nhỏ như Lê Kiến Mộc tới múc cơm, trong lòng sinh ra thương tiếc, cố ý múc đùi gà nhỏ đặt trong bát cô.
“Ăn nhiều một chút, không đủ lát nữa chị múc thêm cho em.”
Lê Kiến Mộc nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về phía chị Trương một lát, nói:
“Cơm tối chị nấu muộn một chút, trước 5 giờ đừng chạm vào dụng cụ cắt gọt.”
Chị Trương và mọi người múc cơm xung quanh đều cười.
“Tiểu Lê lại đang đoán mệnh à?”
“Công trường chúng ta không thịnh hành gạt người.”
“Sao thế, chị Trương sử dụng dao phay hàng năm, còn có thể bị dao làm bị thương được ư?”