Tôi Trở Thành Omega Được Cả Đế Quốc Đoàn Sủng Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 10

Tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra ngoài!

Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục thay đổi: “Thầy Diệp, cho dù là thầy thì cũng có những lời cũng không thể nói lung tung. Tất cả các đoạn băng giám sát của trường đều được bảo quản rất tốt, thiết bị không hề có vấn đề gì. Dụ Nguyễn quả thực đã gian lận, đây là kết luận sau khi trường đã xem xét băng ghi hình và thảo luận kỹ lưỡng!”

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật!”

Chủ nhiệm giáo dục khẳng định.

“Tôi là một nhà giáo phải làm gương cho học sinh sao có thể nói dối gạt người khác! Kẻ nói dối không xứng làm thầy!”

Kỷ Hoài cũng lên tiếng: “Thầy Diệp, thầy mới đến trường, có thể không hiểu rõ về chủ nhiệm giáo dục. Nhưng thầy ấy thực sự chưa từng nói dối, là một thầy giáo rất tốt. Hơn nữa, trường còn có băng ghi hình làm chứng.”

Diệp Ỷ Châu khẽ “ồ” một tiếng, giọng hơi nhấn nhá.

“Vậy có thể cho tôi xem băng ghi hình được không?”

Vừa dứt lời, hai người trong phòng lập tức cứng đờ.

Không gian trong phòng học trở nên im ắng đến lạ.

Dụ Nguyễn đã hoàn toàn mờ mịt, cậu lo lắng liếc nhìn Diệp Ỷ Châu lại phát hiện thầy hoàn toàn không có ý định từ bỏ, nên cậu lại càng lo thêm.

Pháo hôi bị nhân vật chính vả mặt là chuyện quá bình thường, nếu có ai muốn can thiệp, chắc chắn cũng sẽ bị vả mặt thành pháo hôi, dù thầy Diệp có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai thì Kỷ Hoài cũng đã có CP định mệnh rồi!

Nghĩa là nếu tiếp tục như vậy, Diệp Ỷ Châu người không có hào quang nhân vật chính, chắc chắn sẽ trở thành pháo hôi!

Dụ Nguyễn không khỏi lo lắng: “Thầy Diệp, em hiểu lòng tốt của thầy, nhưng thầy thật sự không cần phải làm vậy…”

Câu nói chưa kịp dứt thì Kỷ Hoài đã ngắt lời cậu: “Thực ra, sau khi kỳ thi kết thúc băng ghi hình đã được gửi gấp cho người của Đại học Tinh Vân. Nhưng em có thể đảm bảo bằng danh dự của mình rằng Hà Tân sẽ không cố tình nói dối để lừa thầy. Bởi vì em cũng đã nhìn thấy đúng là tờ giấy gian lận đó do Dụ Nguyễn ném qua.”

“Danh dự?” Diệp Ỷ Châu hỏi cậu ta.

“Em dùng danh dự của mình sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe thấy vậy thì Diệp Ỷ Châu khẽ cười.

Không biết từ lúc nào, một con chip bạc đột ngột xuất hiện giữa ngón tay anh, ngón tay dài mảnh của Diệp Ỷ Châu đang chơi đùa với con chip, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Thực ra, trước khi đến trường vào hôm nay, tôi đã nhận được một đoạn ghi hình từ người của Đại học Tinh Vân.”

“Đây là lần đầu trường học chúng ta được tham gia kỳ thi này, có lẽ mọi người không hiểu rõ một số việc. Kỳ thi đầu vào của Đại học Tinh Vân chưa bao giờ sử dụng thiết bị giám sát của trường tổ chức kỳ thi. Để ngăn chặn gian lận, họ luôn tin tưởng vào thiết bị giám sát từ máy bay không người lái mà họ mang theo.”

“Những máy bay không người lái này đã qua xử lý đặc biệt để không có bất kỳ thí sinh nào phát hiện sự hiện diện của chúng. Ngoài những người chịu trách nhiệm giám sát, không ai có thể theo dõi dấu vết của chúng, hơn nữa việc giải mã chúng là điều không tưởng.”

Sắc mặt của hai người lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Nghe Diệp Ỷ Châu giải thích, học sinh trong lớp đồng loạt thốt lên “Wow”, có người phấn khích nói nhỏ: “Không hổ danh học viện mạnh nhất đế quốc, công nghệ này nghe thật đỉnh!”

Diệp Ỷ Châu chỉ cười mà không nói gì. Anh tùy tiện gõ nhẹ vào cổ tay, sau đó nhét con chip vào bên trong, chiếc đồng hồ cổ điển trên tay anh lập tức biến đổi, chiếu ra một màn hình trên bảng phía sau.

Lúc này Dụ Nguyễn mới hiểu ra, hóa ra chiếc đồng hồ mà Diệp Ỷ Châu đeo là biểu tượng của thời đại này — quang não!

Cậu đã nghe nói về thứ cách mạng công nghệ này từ lâu, nhưng tiếc rằng cậu chỉ là một pháo hôi nghèo khổ đến từ khu vực lạc hậu, không có cơ hội tiếp cận với công nghệ cao quý đắt đỏ của thời đại này. Từ khi xuyên không đến đây, Dụ Nguyễn cũng chưa từng có cơ hội nhìn kỹ nó.