Khuôn mặt Lâm An Bang chuyển sang màu đỏ như gan lợn.
"Nếu như chồng của tôi không có tài năng thực sự, làm sao anh ấy có thể giữ được phong độ lâu như vậy trên thương trường?" Lâm phu nhân đứng ra bảo vệ chồng.
"Cung vợ chồng của ông ta rất tốt, chắc chắn là nhờ có người vợ hiền giúp đỡ… bà đừng hiểu lầm, không phải bà, mà là vợ đầu của chồng bà rất tốt."
Lâm An Bang phẫn nộ, cô gái này dám ngụ ý rằng ông ta ăn bám vợ.
Quản gia Ngô kích động và không thể không chen vào.
"Đại thiếu phu nhân, cô có thể nhìn ra được cung vợ chồng?"
"Không chỉ có tài vận của vợ chồng, mà chỉ nhìn vào tướng con cái dưới mắt là biết, vợ ông ta sinh con cho ông ta, đứa nào đứa nấy cũng tài giỏi, đáng thương là một bông hoa đẹp lại cắm ở trên đầu... của con vật nào đó."
Mẹ Ngô lau nước mắt, bà ấy làm việc ở nhà họ Lâm hơn hai mươi năm, chứng kiến năm thiếu gia lớn lên, phu nhân thế nào không ai biết rõ hơn bà ấy.
Chỉ với lời nói của Vu Nịnh, mẹ Ngô đã xác định, đây chính là tiểu chủ nhân của bà ấy!
"Bảo vệ! Đuổi cô ta ra ngoài!" Khuôn mặt Lâm An Bang đỏ lên vì giận dữ, ông ta cuồng nộ vô năng.
Một vài vệ sĩ xông vào vây Vu Nịnh lại, ngoài cửa truyền đến âm thanh một người lớn tuổi.
"Làm gì thế?"
Một người tóc bạc như tuyết bước vào.
"Mẹ, sao mẹ lại đến một mình ạ?" Lâm An Bang nhìn thấy bà cụ đến sớm, vô cùng kinh ngạc.
"Ở cửa đã nghe thấy tiếng hò hét của anh." Bà nội Lâm nhìn có vẻ ngoài không quá sáu mươi tuổi, nhưng thực tế đã gần trăm tuổi.
Bước đi nhẹ nhàng và vững vàng, ánh mắt sáng, một đôi mắt tinh tường nhìn qua vệ sĩ, trực tiếp tập trung vào Vu Nịnh.
"Cô gái này là tôi mời tới! Mấy người còn dám động thủ?" Bà nội Lâm vừa mở miệng, những vệ sĩ kia liền cuống cuồng rút lui.
Lâm An Bang đứng ngồi không yên, lão phu nhân vừa tới đã làm ông ta mất hết mặt mũi.
"Cô gái nhỏ, ngồi xuống đi." Bà nội Lâm hoàn toàn phớt lờ Lâm An Bang, kéo tay Vu Nịnh ngồi xuống ghế sô pha.
"Bà nội, cô ta vừa đánh con, cô ta còn..." Giả Tình Tình cố ý làm nũng.
"Tôi có nói chuyện với cô không?" Bà nội Lâm nhìn cũng không thèm ngẩng lên nhìn Giả Tình Tình, ánh mắt vẫn tập trung vào Vu Nịnh.
Giả Tình Tình cắn răng, ánh mắt bắn ra tia lửa ghen ghét.
Bà già đáng ghét này! Nếu không phải bà ta chán ghét cô ta thì người anh Lâm lấy làm vợ chính là cô ta!
Lâm phu nhân đứng dậy hòa giải.
"Mẹ, mẹ đến sớm vậy ạ?"
"Không đến sớm sao có thể nhìn thấy mấy người bắt nạt cô gái nhỏ?"
Lâm phu nhân cười nhạt.
"Bọn con nào dám bắt nạt con bé?"
"Vu Nịnh à, con còn quen không? Có người nào bắt nạt con không?" Bà nội Lâm nhìn về phía Lâm An Bang, giọng điệu đầy cảnh cáo.
"Không một ai có thể bắt nạt được tôi." Vu Nịnh lễ phép trả lời.
Bà nội Lâm nhìn thấy sự chín chắn trong cách nói chuyện của Vu Nịnh, càng thêm hài lòng, không hổ là đồ đệ của anh Vu, đứa trẻ này được bồi dưỡng dạy dỗ rất tốt.
Sau một hồi trò chuyện, bà nội Lâm bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: "Anh Vu... À, ý bà là, sư phụ của con, có dặn dò gì không?"
"Bà biết sư phụ của tôi?"
"Ngày xưa, chúng ta là hàng xóm, sau đó bị chiến tranh chia cắt, biệt ly gần bảy mươi năm, nửa năm trước, anh Vu mới liên lạc với bà."