Sau một hồi suy nghĩ, cô bước vào bếp định chuẩn bị bữa sáng.
Có thực mới vực được đạo, dù hắn có là kẻ điên cô ăn no vẫn dư sức đánh hắn.
Bước vào bếp lại thấy Lý Phong xách theo một túi bột mì đang chuẩn bị làm bánh.
Lý Phong ngẩng đầu lên khi thấy cô, rồi cất giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự như thường:
“Dung Kỳ, cô nương là khách cũng là ân nhân của ta, không cần vào nơi này. Cô nương nghỉ ngơi. Bữa sáng sẽ nhanh xong thôi.”
Cô quái dị nhìn hắn, không phải tối qua hắn đến cửa bếp cũng không bước qua. Chỉ đứng bên ngoài nhìn cô sao.
Sao giờ lại như vô cùng quen thuộc vậy.
“Để ta làm. Ta thích vậy.” Mặc kệ tên điên này, cô giành lấy túi bột mì rồi đẩy hắn ra ngoài.
Lý Phong có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài, nhường lại không gian bếp cho cô.
Hắn không tranh cãi, có lẽ cũng nhận ra rằng cô không phải là người dễ bị thuyết phục.
Hắn bước ra ngoài bếp, để lại cô một mình với những nguyên liệu.
Nhìn túi bột mì trắng tinh khá nặng trong tay, cô không khỏi cảm thán.
Ở nhà họ Vương, làm gì có bột mì trắng như thế này.
Mỗi lần làm bánh chỉ có bột gạo và bột bắp, những thứ đó luôn cho ra loại bánh cứng ngắc, phải ăn kèm với bát nước mới nuốt nổi.
Sở dĩ cô biết bột mì là những lần đi phụ nấu đám tiệc lớn trong làng, thấy mọi người dùng chút ít để thêm vào bánh cho mềm hơn.
Nhưng ở đây, hắn không những có bột mì trắng mịn mà còn cả bao lớn.
Điều này làm cô không khỏi cảm thán về sự giàu có lạ kỳ của Lý Phong.
Nhìn xung quanh, cô phát hiện còn có cả trứng gà tươi, dầu ăn và đường.
Ánh mắt cô sáng lên, trong đầu nhanh chóng tưởng tượng ra món bánh nướng thơm phức, mềm mại mà cô từng nghe kể.
Cô không ngần ngại, bắt tay vào làm ngay lập tức.
Cô cẩn thận đo lường từng nguyên liệu, trộn bột, đánh trứng và nhào bột một cách thành thạo.
Những kỹ năng này, cô đã học được trong những ngày tháng sống trong nhà họ Vương, chỉ có nhào thật kỹ thì bánh mới đỡ cứng hơn.
Nhưng với những nguyên liệu cao cấp thế này, cô cảm thấy mình có thể làm ra những chiếc bánh thơm mềm trong truyền thuyết.
Mùi hương ngọt ngào của bột mì, trứng và đường hòa quyện trong không khí, làm cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.
Cô tiếp tục nắn bánh thành từng viên tròn nhỏ, rồi cán chúng thành từng bánh hình tròn độ dày vừa phải.
Làm nóng chảo, cho dầu ăn vào, thả bánh vào, liên tục lật cho vàng đều hai mặt.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, cô không thể không nghĩ về bản thân mình.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, từ lúc cô rời khỏi nhà họ Vương cho đến khi gặp Lý Phong.
Giờ đây, cô lại đứng trong bếp của một người xa lạ, nhưng cảm giác yên bình và thoải mái vẫn lạ lùng đến mức cô không ngờ tới.
Việc điều chỉnh lửa và chiên bánh đều cô đã quá thành thảo, giờ lại thêm mùi thơm lan tỏa khiến cô càng tập trung hơn.
Mùi hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa khắp căn bếp, tràn khắp y quán vắng lặng.
Cô bắt đầu vớt bánh và trước mắt là những chiếc bánh vàng ruộm, tỏa hương thơm dịu ngọt, mềm mịn đến mức chỉ nhìn thôi đã vô thức nuốt nước bọt.
Vừa cầm một chiếc bánh lên, cô không kìm được mà thử ngay một miếng.
Vị ngọt vừa phải, mềm mại tan ngay trong miệng.
Đây chính là hương vị mà cô hằng mơ ước – những chiếc bánh nướng thơm mềm mà cô từng nghe kể rồi chỉ biết mơ ước.
Lý Phong bước vào đúng lúc cô đang thưởng thức chiếc bánh đầu tiên.
Hắn nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhưng không nói gì.
Cô quay lại nhìn hắn, miệng vẫn còn đang nhai, rồi đưa tay mời hắn một chiếc bánh. “Thử đi, ngon lắm đấy.”
Hắn nhìn cô, rồi cầm lấy một chiếc bánh.
Khi cắn một miếng nhỏ, đôi mắt hắn bỗng sáng lên, nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ bình thản lịch sự.
“Ngon thật,” hắn gật đầu tán thưởng.
Cô mỉm cười hài lòng, mang bánh ra phòng khách, rồi cả hai cùng ngồi thưởng thức bữa sáng đơn giản nhưng đậm đà hương vị này.
Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, bánh nướng thơm mềm không chỉ làm ấm bụng mà còn như xóa tan đi mọi khoảng cách giữa họ, ít nhất là trong khoảnh khắc này.