Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 150

Khi đó, chỉ nghe Dư Nhật lạnh nhạt mở miệng:

“Muốn lão phu chữa trị không khó khăn gì, chỉ cần ngươi có thể vượt qua ba cửa ải, Dư Nhật ta nhất định dốc hết sở trường chữa cho Vô Song công tử ngươi từ nay có thể đứng lên đi lại!” – Dư Nhật cười âm trầm, cố ý làm khó.

“Hê…” – lời vừa nói ra, cả Trương tiểu bằng hữu lẫn Tam kỳ hữu cùng một lúc biểu lộ vui mừng ra mặt.

Vô Song công tử nhè nhẹ mỉm cười: “Dư thần y mời chỉ giáo.”

“Không phải Dư Nhật ta cố ý làm khó ngươi, nhưng phàm kẻ nào muốn ta ra tay chữa trị, đều phải qua ba cửa ải này, đây là quy tắc của ta.”

Tam kỳ hữu gào lên trong lòng: cái gì quy tắc hả, chứ không phải ngươi mới vừa bày ra làm khó dễ người ta sao?

“Ải thứ nhất chính là phá trận, ải này Vô Song công tử đã vượt qua rồi.”

Tốt quá! Trương tiểu bằng hữu không giấu kích động, hy vọng tràn lên mặt nhìn sang công tử, tiện thể liếc Dư Nhật cũng không đến nỗi thiếu thiện cảm.

Dư Nhật ra vẻ công minh: “Cửa ải thứ hai, phải phiền đến chư vị hiền đệ đây trợ giúp.”

Tam kỳ hữu đều ngơ ngác: Liên quan gì đến bọn ta?

“Nghe nói công tử kỳ nghệ cao thâm, thiên hạ khó có ai là đối thủ, thật muốn mở rộng tầm mắt. Ải này, công tử phải dùng kỳ nghệ đánh bại hiền đệ của Dư Nhật, sau đó mới tiếp đến ải thứ ba.”

Tam kỳ hữu đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, lão đại tiến lên đối đầu: “Vậy kính thỉnh công tử vui lòng chỉ giáo.”

Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn điềm đạm thản nhiên: “Không dám.”

“Khoan đã!” – Dư Nhật cao hứng cắt ngang đối thoại của hai người, “Dư mỗ nói là cả ba người!”

“Ngươi!!” – Trương tiểu bằng hữu suýt chút nữa xông lên vật Dư thần y xuống đập cho một trận!

Dư Nhật không thèm đếm xỉa gì đến cậu nhóc, chỉ chăm chăm ngắm nghía Tiếu Khuynh Vũ: “Nếu ngươi thua dù chỉ một ván thôi, cũng đừng trách Dư mỗ vô tình vô nghĩa, mời hạ sơn mau cho!”

Hoàng Phủ Cổn Vũ nấp sau gốc cây áy náy nói: “Bệ hạ, Dư huynh lúc mới nhận thư của hạ quan rõ ràng rất có cảm tình với công tử, còn nói sẽ vì công tử dốc sức trị liệu, mặc dù đường sá xa xôi cũng không quản ngại nhận sự ủy thác của vi thần… Không hiểu sao bây giờ lại…”

Phương Quân Càn mắt vẫn dõi theo người ấy không rời, nụ cười vẫn đường hoàng mà đầy kiêu hãnh không hề thay đổi: “Yên tâm, Khuynh Vũ không việc gì đâu.” Bởi vì, y là công tử Vô Song!

Hoàng Phủ âm thầm đánh giá Phương Quân Càn trước mặt: mày kiếm mắt sáng, thanh dật xuất trần, khóe môi mỏng, mím lại thành một đường thẳng cương nghị mà cuốn hút, một người có vẻ biếng nhác lại sở hữu nét tà mị mê người, ngũ quan thanh tú phân minh, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thần thái phi dương, ẩn chứa khí phách uy nghiêm, cương mãnh.

Hắn hoàn toàn tin tưởng vào y!

Hoàng Phủ Cổn Vũ đột nhiên hiểu ra phần nào những lời Thích Vô Ưu nói với mình ngày hôm đó…

Lại nghe được Tiếu Khuynh Vũ cung tay đáp lời: “Nếu đã như vậy, ba vị kỳ hữu, xin mời.”

“Tuy nói Tam kỳ hữu chúng ta kính ngưỡng công tử đã lâu, nhưng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Công tử, đắc tội!”

Ván thứ nhất, lão đại Kỳ Trận của bộ ba cầm cờ đen ứng chiến.

Tiếu Khuynh Vũ nắm cờ đỏ đi trước: “Pháo hai bình bốn.”

Ván thứ nhất bắt đầu.

Mọi người đều nín thở.

Ngoại trừ Dư Nhật cùng Hoàng Phủ Cổn Vũ, bất luận là Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ hay là Tam kỳ hữu, không có ai là không tinh thông kỳ nghệ!

“Chốt bốn tấn một.” “Tướng sáu tấn một.”

“Xe ba tấn tám.” “Tướng sáu thoái một.”

“Xe hai tấn một.” “Tiền chốt bình năm”

“Xe hai bình năm.” “Chốt bốn bình năm.”

Người ngoài cuộc túm tụm xem náo nhiệt, kẻ trong cuộc căng thẳng tìm nước đi.

Chỉ sau năm nước cờ, Phương Quân Càn đủ nhận ra đây là ván cờ tướng hiếm có khó tìm giữa những kỳ danh cao thủ! Nói không lo lắng gì là nói dối, hắn không khỏi thắc thỏm đến vã mồ hôi thay cho Tiếu Khuynh Vũ.

“Tướng năm tấn một.”

Kỳ Trận nhếch mép cười: “Chốt sáu tấn một.”

Hoàn Vũ đế thầm than trời trong bụng! Một nước vừa hạ, quân đen chiếm thế thượng phong, về sau căn bản là quân đen chủ động tấn công, quân đỏ chỉ có thể chống đỡ.

Vô Song công tử điềm nhiên bình thản, phong độ không hề sa sút: “Tướng năm tấn một.” “Xe năm bình ba.”

“Chốt sáu bình bảy.” “Xe ba bình một.”



Nước thứ mười bốn, “Xe bốn bình sáu.” “Chốt ba tấn một.”

Nước thứ mười lăm, “Xe sáu tấn một.” “Xe một thoái hai.”

Hoàng Phủ Cổn Vũ mờ mịt không hiểu: “Bệ hạ, cục diện thế nào?”

Phương Quân Càn sa sầm nét mặt: “Rất không ổn.”

Vô Song công tử đột nhiên mỉm cười, cánh tay ngọc thoáng vung lên rồi hạ xuống, tựa gió tản mây nhàn: “Xe sáu tấn năm.”

“Hay!” – Bắt tượng chết tươi, quá đẹp. Phương Quân Càn không nhịn nổi bật lên khen một tiếng!

Nước thứ hai mươi chín, Tiếu Khuynh Vũ vẫn ung dung ứng đối: “Xe sáu bình hai.”

Phương Quân Càn trong lòng thầm khen: âm thầm bảo toàn chốt giữa, chính đạo.

Kỳ Trận cau mày, không khôi phục nổi trạng thái trầm tĩnh lạnh lùng ban đầu: “Chốt ba bình bốn.”



Hai bên ta đến ngươi đi, ta lui ngươi tiến, thế trận đã vào thế tàn sát tối hậu!

Nước thứ bốn mươi mốt, “Xe ba tấn một.” “Tướng sáu thoái một.”

Nước thứ bốn mươi hai, “Xe hai bình một.” “Xe ba bình bảy.”

“Xe một thoái hai.” – Vô Song công tử hạ nước cuối cùng xuống bàn cờ, trận chiến vắng mùi khói lửa rốt cuộc cũng kết thúc, “Đã nhường.”

Hòa cờ! Lẽ nào lại là hòa cờ?!

Tuy rằng không thua, nhưng…

Hoàn Vũ đế âm thầm kinh ngạc: với kỳ lực của Khuynh Vũ mà nói, hẳn không chỉ dừng lại ở đó mới phải.

Dư Nhật càng không thèm liếc đến nửa con mắt: cái gì công tử Vô Song, bất quá cũng vậy mà thôi! Chỉ là hạng khôn lỏi, hữu danh vô thực chứ có gì hay ho!

Ván thứ hai, lão nhị Kỳ Dịch cầm quân đỏ đi trước. Tiếu Khuynh Vũ quân đen.

Ván thứ hai, chiêu pháp vô cùng thâm ảo, biến hóa khôn lường, ngay cả lão đại Kỳ Trận nức tiếng đệ nhất bày binh bố trận cũng phải cảm thấy thẹn thay cho mình, tự nhủ khó lòng kham nổi kỳ danh mà giang hồ ưu ái phong tặng.

Bố cục kết cấu nghiêm cẩn, khí thế hùng vĩ, ngoại trừ việc đầu trận bên phía quân đỏ vờ vịt liên tục thí song pháo, xe, đẩy xe còn lại vào tử cục là kiểu bài trận đặc sắc đậm chất giang hồ, thì đôi bên ngay từ đầu không ngại thể hiện sát khí tràn ngập, quỷ bí dị thường; đến giữa trận, thế công của quân đen trở nên sắc bén đầy nguy hiểm, quân đỏ cũng nỗ lực phi thường. Những nước cờ cuối, song phương chiêu pháp tinh tế, dày đặc đan xen, cục thế đa dạng, thắng bại khó phân. Chung trận vào thế hòa.

Lại là hòa cờ!

“Đã nhường.” – Vô Song công tử thần thái thản nhiên không động, khiến cho Hoàn Vũ đế của chúng ta lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Ván thứ ba, lão tam Kỳ Phú cầm quân đỏ đi trước. Tiếu Khuynh Vũ vẫn tiếp tục cầm quân đen.

Nước thứ mười ba, “Xe một bình sáu.” “Tướng bốn bình năm.”

Nước thứ mười bốn, “Xe sáu thoái bốn.” “Xe bảy bình năm.”

Tam kỳ hữu hớp một hơi khí lạnh: xe đen bình trung, một nước rất hiểm, đường đi của quân đỏ đã gặp trở ngại rồi. Dưới những chiêu pháp cực kỳ thâm ảo phức tạp, quân đen hoàn toàn chiếm ưu thế.

Nước thứ năm mươi bốn, “Tướng bốn bình năm.” “Xe sáu bình năm.”

Nước thứ năm mươi lăm, “Tướng năm bình sáu.” “Pháo năm tấn hai.”

Hòa.

Vẫn là hòa!

Tiếu Khuynh Vũ ưu nhã cung tay: “Đã nhường.”

Sắc mặt của tam kỳ hữu quả thực rất khó coi. Ván đầu có thể cho rằng ngẫu nhiên, ván thứ hai cũng có thể miễn cưỡng nói trùng hợp để giải thích, nhưng nếu ngay cả ba ván liên tiếp vẫn là thủ hòa thì…!

Đây rõ ràng là Tiếu Khuynh Vũ đã thận trọng từng bước, sắp đặt trù tính trước kết quả!

Hòa cờ, thông thường so với thủ thắng càng khó khăn hơn!

Tam kỳ hữu có chút hoảng hốt nhìn trừng trừng vị công tử áo trắng trước mặt mình: y làm sao có thể?!

Quả nhiên là như vậy. Hoàn Vũ đế lúc này thần trí mới chậm chạp hồi phục, phát hiện lòng bàn tay đã mướt mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn lại Tiếu Khuynh Vũ vẫn điềm nhiên tự tại không chút vội vàng, buột miệng tự trào: “Thật chẳng biết là ai khẩn trương hơn ai nữa…”

Dù cho Dư Nhật đối với kỳ nghệ dốt đặc cán mai, thì chỉ cần nhìn thần thái của ba vị hảo hữu cũng đủ hiểu họ không những bại mà còn bại rất thảm.

Trong lòng bốc hỏa, song ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung thong thả, thanh sắc bất động: “Chúc mừng công tử đã vượt qua hai cửa ải. So với hai ải trước, ải cuối cùng này vô cùng đơn giản, đối với công tử mà nói đây chỉ là chuyện vặt.”

“Xưa nay đều biết thầy thuốc chính là phụ mẫu tái sinh của bệnh nhân, Dư Nhật chẳng dám cầu đến như vậy, chỉ cần Vô Song công tử hành đại lễ quỳ lạy trước mặt Dư Nhật, Dư Nhật ngay lập tức chữa trị đôi chân cho công tử!”