Từ tận cùng không gian mênh mông bạt ngàn dội lại thanh âm rền vang tựa sấm, nơi chân trời mờ mờ xa tít tắp hiện ra một dải băng trắng, dải băng trắng ấy di chuyển với tốc độ kinh người, lan rộng cực nhanh, hệt như những quả cầu tuyết lăn xuống từ đỉnh núi, càng lăn càng phình to, rồi hợp nhất lại thành một đại dương mênh mông màu trắng bạc, phủ lên tràn ngập màu vàng của mặt đất, dõi mắt trông xa, không khác gì một trận bão tuyết vừa kéo qua, bao trùm đại địa một màu trắng xóa.
Trong lúc đám tân binh há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, những lão binh dạn dày kinh nghiệm hét lên hoảng hốt: “Bát Phương quân! Bát Phương quân đến rồi!!!”
Đoàn kỵ binh khổng lồ ầm ầm như tuyết lở, vó ngựa rầm rập đập vào tai người, cảnh tượng hệt như trời đất thị uy, chấn thiên động địa, nếu không được chứng kiến tận mắt, tuyệt không ai có thể tưởng tượng nổi.
Bỗng chốc, từ trên thành lâu cao ngất nhẹ nhàng truyền đến một tiếng đàn u uẩn thanh nhã, lãng đãng mơ hồ, như có mà lại như không.
Quan binh thủ thành quay đầu lại nhìn, liền thấy trên đầu thành Như Vĩnh, một nam nhân bạch y thắng tuyết, tuyệt đại phong hoa đã an tọa ở đó chẳng rõ tự bao giờ.
Bao quanh y, lo lắng bồn chồn bảng lảng tựa khói sương, đau khổ, buồn thương xa xôi diệu vợi, tựa cụm mây nhỏ bé lang thang, như vầng nguyệt lạnh lẽo đơn độc, chỉ có thể nhìn từ rất xa mà không thể chạm vào.
Nam nhân như vậy, khiến cho người dù chỉ phớt mắt liếc qua hay chăm chăm chú thị, đều cảm thấy tim mình nhói lên một trận âm ẩm đau.
Dây đàn băng tằm nhẹ nhàng rung lên dưới những ngón tay khoan thai điều khiển, điều rất kỳ lạ là giữa sa trường người hô ngựa hí, vậy mà cầm thanh vẫn len lỏi ngân nga, rót trọn vẹn vào tai người không sót một chút.
“Công tử!” – Không rõ là ai đó mở miệng hét lên trước, như một tiếng gọi choàng tỉnh cơn mê, Bát Phương quân ầm ào dậy sóng, chiến trường xa tít xôn xao: “Đúng là công tử! Là công tử đó!”
Tựa hồ một tảng đá ném xuống biển người, tiếng xôn xao hỗn loạn tựa những vòng sóng dập dềnh lan mãi ra xa.
Bỗng nhiên, mọi thanh âm ngừng bặt!
Một thân nhung trang ngân giáp ngạo nghễ uy nghi, Phương Quân Càn giục ngựa lên đầu hàng quân, áo choàng đỏ rực như máu phủ lên người hắn, khiến cho hắn dù ở giữa thiên binh vạn mã vẫn nổi bật đến chói mắt!
Hắn đã đến, binh lâm thành hạ, sau lưng là Bát Phương quân hùng tâm tráng chí ngùn ngụt dâng cao!
Ngẩng đầu.
Cúi đầu.
Ánh mắt cả hai bỗng nhiên chạm nhau, một đôi đồng mâu cuồng phách, tựa rồng lượn cửu thiên, một đôi mâu quang thanh lãnh, như bóng trăng đầm lạnh.
Phương Quân Càn lặng lẽ nhìn y.
Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến dù chỉ một lần, rằng mình sẽ cùng nam tử ấy sa trường đối diện.
Vô Song công tử bạch y thắng tuyết, đã sớm quen giữa khói lửa loạn thế vẫn bình thản thong dong, bát phong bất động, cô ngạo xuất trần. Chưa từng nghĩ, cuối cùng vẫn là chính mình nhúng mạt tuyết trắng thanh khiết tinh nhuần ấy vào chốn chiến trường tư sát, vấy bẩn máu tanh.
Nhưng mà…
Chỉ cần chế ngự thiên hạ này, là vĩnh viễn giữ được y ở lại!
Phương Quân Càn tự nhủ: Hắn muốn giang sơn cẩm tú, lại càng muốn tuyệt thế Vô Song!
Ánh mắt Phương Quân Càn uy nghiêm trầm tĩnh, trầm mặc tựa bóng cô sơn mà ẩn tàng sát khí. Lạnh lùng rút Bích Lạc kiếm giơ cao, lưỡi kiếm sắc nhọn dưới ánh dương lóe lên chói lóa, đến nỗi người ta không dám mở mắt ra nhìn.
Cũng đúng lúc ấy, theo tiếng đàn ảo huyền biến đổi khôn lường điều khiển, những cánh quân đã tiềm phục từ trước lần lượt từ bốn phương tám hướng hiện ra, tiến đến.
Phương Quân Càn chĩa thẳng mũi kiếm vào Như Vĩnh thành tường đồng vách sắt, quát lớn: “Bát Phương vô địch!” Bát Phương quân nhất tề soàn soạt tuốt gươm, trường mâu dựng thẳng: “Sát!!” Tiếng hô vang dội như lấp biển dời non, chiến trường rùng rùng chấn động!
Trận hình của Bát Phương quân thoạt nhìn dường như không có thay đổi gì đáng kể, bước chân chậm rãi, tiếng chân sàn sạt, tiếp cận Như Vĩnh thành, không nhanh không chậm, không gấp gáp không rụt rè, thể hiện khí phách kiên định vững vàng không gì sánh nổi, gây cho đối phương cảm giác như bị Thái Sơn đè đầu không sao chống cự được.
Tiến lên, tiến lên, tiến lên.
Ngón tay Tiếu Khuynh Vũ nhảy múa trên dây đàn, tù và rúc, chiêng trống dồn, hỗn loạn âm thanh, tiếng đàn của y dường như cũng mang theo hàm ý sát phạt!
Thủ quân quần tụ thành một lá chắn khổng lồ, kết nên một phương trận kỳ dị.
Bát Phương quân vẫn chậm rãi tiến lên, thủ binh cũng không vội vàng gì. Cuối cùng, song phương va chạm! Nhưng mà, hoàn toàn không có đυ.ng độ tóe lửa, động địa kinh thiên như mọi người tưởng tượng! Tường khiên dựng đứng, thủ quân không chần chừ tức khắc dạt sang hai bên thành một lối đi, tràn lên không ngớt, thoáng chốc đã khống chế mặt hậu của Bát Phương quân. Giây lát, tường khiên khép chặt, bên trong trận thế, bụi đất mịt mù.
Bụi vàng cuồn cuộn, sương khói lan tràn, tường khiên san sát ngất cao, chặn đứng tầm mắt Bát Phương quân, khiến người ta không rõ động tĩnh chung quanh.
Thích Vô Ưu thấy vậy đại kinh thất sắc: “Chẳng lẽ đây là ‘Tam thập lục lộ Phục Hy Bát Quái tru thần trận’ đã thất truyền bấy lâu?”
“Tru thần trận?” – Phương Quân Càn ngạc nhiên, rồi liền thở dài ảo não, “Khuynh Vũ chỉ vì đối phó bổn hầu mà tận lực hạ thủ sao, thật là ngay cả trận pháp thất truyền lâu như vậy cũng không ngại bày ra, đúng là rất nể mặt mà!”
Chúng tướng: Lúc này không phải lúc cảm thán cảm khái gì gì đâu nha…
Vô Ưu quân sư không hổ danh tinh thâm uyên bác: “Tiểu hầu gia, còn không ra ngoài được sẽ bị vây khốn đến chết!”
“A haa.” – Phương tiểu hầu gia cả cười đáp lại, rồi đột nhiên thúc ngựa vọt nhanh!
Hắn cưỡi trên lưng con tuấn mã toàn thân màu đỏ bầm, ruổi rong nghìn dặm mới tìm được một, hai chân trước của thần mã chồm lên, người cũng theo thế, dựng thẳng.
Ngay lập tức, nam tử trên mình ngựa đột ngột bật dậy, đạp mạnh xuống lưng ngựa phóng vυ't lên cao, liên tiếp rút ba ngọn thiết tiễn, lơ lửng giữa trời giương thẳng dây cung, cánh cung oằn cong thành hình bán nguyệt, thanh âm rùng rùng tựa sấm dồn chấn động một mảng chân trời, “Phương Quân Càn đến đây, xem tiễn!”
Sau giọng cười vang dội hào sảng, ngựa phi như bay, người hóa rồng, tên như điện xẹt!
Trường tiễn vừa hiện ra, liền sau đó đã xuyên thủng ngực thấu tim ba tên truyện lệnh binh, phá phổi đâm ra, mang theo một chuỗi máu đỏ.
Ai nấy ở đó đều trông thấy rõ mồn một, vị tướng trên lưng ngựa kia đạp vào khoảng không phóng vυ't lên, anh tư trác việt tựa thần binh thiên tướng, phi long tại thiên, khiến quân thủ thành kinh hãi biến sắc.
Phương Quân Càn tức tốc hạ lệnh: “Tận dung thời cơ! Toàn quân tập hợp, cùng lao lên đi!” Nói rồi không chần chừ lập tức dẫn đầu đại quân xung trận!
Đôi đồng tử của công tử Vô Song rực sáng quang hoa, cầm thanh vẫn mênh mang như nước, uyển chuyển nhặt khoan, ngón tay thon dài thản nhiên nhấn nhẹ dây đàn: “Nào có dễ dàng như vậy?”
Nghe được tiếng đàn, Tam thập lục lộ Phục Hy Bát Quái tru thần trận tức khắc giãn ra một lối đi, vừa đủ đế tám mươi bốn kỵ sĩ theo đó tiến vào chiến trường!
Phương Quân Càn đưa mắt nhìn thân ảnh quen thuộc của đoàn kỵ binh, mọi người như một, tay nắm Trảm Vân Nhận, trên đầu, vành nón rộng choàng bên ngoài một lớp hắc sa, suýt chút nữa hắn đã không kềm lòng được mà rên lên một tiếng!
Bát Thập Tứ vân kỵ!!
Từ sau trận đánh ‘Tiềm long chi uyên’, Bát Thập Tứ vân kỵ liền lui về hậu phương nghỉ ngơi, hồi phục trang thái, không hề tham gia tác chiến. Lúc này đây, tám mươi bốn kỵ sĩ thân vận hắc y, toàn thân tinh lực sung mãn, không hề có chút nào câu thúc, trói buộc, trên lưng là cường cung ngạnh tiễn, trong con ngươi trầm mặc không giấu sát khí, tinh nhanh thuần thục, gan dạ thiện chiến, mà cũng trầm tĩnh lạnh lùng!
Đây không hổ danh đoàn kỳ binh do Vô Song công tử đích thân huấn luyện, võ nghệ cao cường, dạn dày kinh nghiệm, thân kinh bách chiến, sắt rèn thép luyện, đã sớm trở thành hổ báo thuộc hạ tuyệt đối trung thành dưới trướng của Vô Song!
“Tiểu hầu gia, phải làm sao đây?!”
Phương Quân Càn hắc hắc cười lạnh: “Bọn họ đang chế giễu Bát Phương quân chúng ta không có gan phá vây ra đấy! Các huynh đệ, các ngươi có dám không?!”
Lời nói của Phương tiểu hầu gia quả thật có sức mạnh rất lớn đánh thẳng vào mỗi người, khiến nhiệt huyết trào sôi, sát tâm nảy mầm, lập tức một tiếng rống long trời lở đất tựa phá núi tát bể từ mấy vạn cổ họng bùng lên: “Hầu gia yên tâm, Bát Phương quân không có thứ chết nhát đó!”
Trong tiếng đàn dồn dập mãnh liệt, Bát Thập Tứ vân kỵ lao lên phía trước, toàn bộ Bát Phương quân đồng loạt xung phong!
Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ,
Đồng thời cảm thấy trong lòng sôi trào một thứ nhiệt huyết kỳ lạ trước nay chưa từng có – Đó là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn tột độ khi gặp được kỳ phùng địch thủ!
Chúng ta bình thường kề vai sát cánh, dựa vào nhau mà tiến thủ, nhưng cũng chỉ có chúng ta mới là đối thủ duy nhất của nhau. Một đối thủ khó phân cao thấp, kẻ này xứng đáng là đối thủ của kẻ kia!
Đối thủ ngang tài ngang sức!