“Ngươi từ đâu đến? Còn không mau buông vũ khí?” – Đám lính thủ thành gườm gườm trường mâu, đanh giọng quát tháo.
Bát thập tứ vân kỵ đều đã đặt một bàn tay lên chuôi đao bén ngót bên hông, chỉ cần công tử hạ lệnh một tiếng sẽ ngay lập tức nhất tề xông lên đại khai sát giới.
Nhưng trái ngược với không khí giương cung bạt kiếm ngột ngạt khó thở của song phương, Vô Song công tử không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng vén rèm kiệu trắng như tuyết, mặt đối mặt với bọn lính.
Điềm tĩnh. Tĩnh thủy sinh hàn.
Kinh hãi. Chỉ tay xuất bão.
Nguyên bản, đó là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt, kê không khớp, ghép không vừa, hàn không khít, hồ như tuyệt đối không thể cùng lúc xuất hiện.
Nhưng không sai, thứ cảm giác đang dậy sóng trong lòng bọn lính thủ thành hiện tại khi nhìn thấy người ngồi trong kiệu nghênh diện đối mặt chính là:
Điềm tĩnh cùng kinh hãi.
Nhìn trân trối trước mặt, rõ ràng, chân thực, nam tử dung mạo xuất trần, phong hoa tuyệt đại, nam tử trán điểm chu sa, diễm lệ phi thường, lính tráng hết thảy cứng đơ người như bị thiên lôi giáng trúng: “Ngươi… ngươi là… Ngài là…”
Chợt ‘Choang’ một tiếng khô khốc, không rõ trường mâu trên tay ai vừa tuột ra, rơi xuống đất.
Những quan binh Đại Khánh đó, có những gương mặt trai tráng khỏe khoắn, cũng có những gương mặt khắc khổ già nua, song điểm giống nhau là trên mặt ai nấy đều cháy bỏng kỳ vọng, mong chờ, ánh mắt ai nấy đều không giấu nổi kích động cuồn cuộn trào dâng!
“Công tử, ngài… Ngài cuối cùng đã trở về rồi! Tất cả đều nói ngài sẽ không về nữa, nhưng chúng tôi tuyệt đối không tin. Chúng tôi biết ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi Đại Khánh, càng không có khả năng hắt hủi chúng tôi không thèm đoái hoài!”
“Chúng tôi biết chắc ngài nhất định sẽ trở về!”
“Cung nghênh công tử!”
“Cung nghênh công tử!”
“Toàn thể quan binh Cốc Gia thành nguyện đi theo công tử, thề chết diệt địch!”
Cũng không rõ ai là người khởi xướng, bọn lính không nói không rằng liền noi theo, lục tục quỳ rạp xuống trước mặt Vô Song công tử, như biển lúa dập dềnh, đông nghìn nghịt.
Tiếu Khuynh Vũ cao giọng đanh thép: “Uy Nô chỉ có thể quấy nhiễu làm loạn trong thời gian ngắn, tuyệt đối không thể kéo dài được. Ông trời vẫn còn chưa bỏ mặc Đại Khánh, thời vận vẫn còn ở cạnh chúng ta!”
Nghe những lời đó, binh sĩ đang tụ tập ở cửa thành hoan hô như sấm, như sóng không ngớt tràn bờ.
“Nguyện theo công tử, thề chết diệt địch!”
“Nguyện theo công tử, thề chết diệt dịch!”
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời, thiên không xanh ngắt, sâu thăm thẳm, cao vời vợi in bóng lên đôi mắt trong vắt không gợn mờ sương, trầm tĩnh như lưu thủy xuôi dòng chẳng động sóng nước.
Y thì thầm chỉ để cho mình nghe: “Đúng như vậy, ông trời còn chưa bỏ mặc Đại Khánh, chính vì Tiếu Khuynh Vũ ta còn chưa chết… Bọn Uy cẩu đạo tặc cuồng vọng đòi tận diệt Đại Khánh kia, các ngươi phải biết rằng, ta – Tiếu Khuynh Vũ – một ngày chưa chết, Đại Khánh một ngày chưa vong!”
Cổng thành nặng nề vẫn im ỉm đóng chặt giờ đây ầm ầm khai mở.
Binh lính đông nghịt trước cổng thành lần lượt tách ra như rẽ sóng, luân y của bạch y nam tử cùng Bát thập tứ vân kỵ chậm rãi đi giữa biển người, từ từ tiếp cận trung tâm quân vụ của Cốc Gia thành – Binh quyền phủ.
Phía cuối con đường dài đăng đẳng, một vị tướng vận khôi giáp đứng im lìm chờ đợi. Hai tay nâng hổ phù cùng ấn soái. Không sai, đó chính là tín vật hiệu lệnh hai mươi vạn binh sĩ, bằng chứng hiển nhiên xác nhận người này là chủ tướng thủ thành.
Đó cũng từng là kẻ khi nghe tin Phương tiểu hầu gia lui binh đã không kềm nổi mừng vui kích động, khoa tay múa chân như điên như khùng, nhưng hôm nay, ngay lúc này, nơi người đó chỉ duy nhất một sự uy nghiêm không rõ tên gọi không ngừng tỏa ra chung quanh, chứng kiến chủ soái như vậy, binh sĩ cũng không tự chủ được mà giật mình đánh thót.
Công tử Vô Song nhẹ nhàng khoát tay, Bát thập tứ vân kỵ đồng loạt dừng cước bộ, đứng yên tại chỗ. Chỉ mình y đơn độc kích hoạt luân y đi tiếp về hướng chủ tướng trấn thủ Cốc Gia thành.
Mọi âm thanh dường như đình chỉ.
Chỉ còn duy nhất tiếng lạch cạch của bánh xe luân y nghiến lên mặt đường.
Còn cách viên tướng chừng mười bước chân, Tiếu Khuynh Vũ cho luân y dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Quốc Thái bình tĩnh lên tiếng: “Công tử, ngài đến rồi!”
Tiếu Khuynh Vũ cáp thủ hoàn lễ, tuy kính cẩn nhưng không thể giấu giếm được thần thái cao ngạo: “Tiếu mỗ đã đến.”
“Đến để làm gì?”
“Vô Song đến để đòi ấn soái cùng hổ phù điều khiển Cốc Gia binh của tướng quân!”
“Quốc có quốc pháp, Từ mỗ không dám qua mặt. Xin hỏi công tử có thánh dụ của Bệ hạ đích thân ban không?”
“Đắc tội, Tiếu mỗ không có thứ mà tướng quân muốn.”
“Vậy thì thứ lỗi mạt tướng không thể giao ra ấn soái cùng hổ phù cho công tử được.”
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, phong hoa tuyệt đại: “Tiếu mỗ đã đến đây, không hề nghĩ sẽ tay không mà về.”
Từ Quốc Thái lẳng lặng chú thị Tiếu Khuynh Vũ: “Công tử cần ấn soái cùng hổ phù để làm gì?”
Đôi đồng tử của Vô Song lóe lên nghiêm nghị.
Chậm rãi trả lời, từng chữ được nhấn mạnh như thể chở theo bao nhiêu khí phách mạnh mẽ, kiên định, quyết đoán: “Cứu dân trong biển lửa.”
“Cứu dân trong biển lửa…” – Từ Quốc Thái lẩm bẩm lặp lại chậm rãi, như muốn đem năm chữ ấy nhai kỹ, nuốt vào lòng.
Mỗi một chữ, đều nặng tựa ngàn cân.
Thân thể đơn bạc tàn tật là đấy, nhưng tuyệt nhiên vô phương che đậy, phủ mờ nhân cách cao quý, chói sáng tựa ánh dương.
“Mạt tướng vô đức vô năng, nhưng cũng biết rằng hiện tại chỉ mình công tử mới có thể cứu vãn đất nước trên đà diệt vong này.” – Từ Quốc Thái khuỵu một gối xuống, kính cẩn nâng hổ phù cùng ấn soái, thưa, “Cốc Gia ấn soái, hổ phù điều binh đều ở đây, thỉnh công tử nhận lấy!”
Vô Song công tử nghiêm trang gật đầu, thản nhiên đưa tay đón nhận tín vật nặng trịch, như nhận cả gửi gắm, tin tưởng cùng với áp lực vô hình.
Từ Quốc Thái mỉm cười kiên quyết: “Quân không thể thờ hai tướng. Binh quyền đổi chủ, Từ Quốc Thái đã phụ Hoàng ân, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, chỉ còn cái chết để tạ ơn thiên hạ!”
Nói rồi lập tức lao đầu vào con sư tử bằng đá uy nghiêm sừng sững trước đại môn Phủ binh quyền!
Máu chảy đầu rơi, hồn du địa phủ, mệnh táng Hoàng tuyền!
Nhìn con người vì cố chấp mà bỏ mạng trong vũng máu, Tiếu Khuynh Vũ quay mặt đi, hòng che giấu nỗi thương tâm không đành đoạn của chính mình.
Nhàn nhạt hạ lệnh: “Hậu táng ông ấy!”
Hiện trường lặng phắc không một tiếng động, một tiếng châm rơi cũng đủ xé thủng không gian, hết thảy ánh mắt binh sĩ đều tập trung nơi đôi tay cầm ấn soái cùng hổ phù của nam tử bạch y thanh nhã ngồi tại luân y, y là cái đích cuối cùng, là hy vọng cuối cùng của cả Đại Khánh!
“Bản quốc lầm than rên xiết dưới gót sắt ngoại bang cường bạo, bọn giặc Uy Nô đã sờ sờ trước mắt! Mặc dù ở xa ngàn dặm, nhưng Vô Song không thể vứt bỏ Đại Khánh không màng! Nay ta nguyện cùng Đại Khánh tồn vong, cùng với chư vị đồng sinh đồng tử, đồng chia hoạn nạn, đồng hưởng yên bình. Nhược bằng quân ta chiến thắng, ta sẽ cùng nhau cạn chén ăn mừng, nhược bằng quốc thổ bất hạnh rơi vào tay giặc, chư vị lần lượt xả thân vì nước, Tiếu mỗ cũng quyết không hèn nhát sống nhục một mình!”
Bạch y nam tử tuyệt thế vô song đoan nhiên tĩnh tọa trên bậc thềm cao nhất trước đại môn Binh quyền phủ, mạnh mẽ rút ra thanh Hoàng Tuyền, lưu quang vàng rực, chói sáng tựa ánh dương, giương giọng tuyên chiến với Uy Nô.
“Kẻ nào xâm phạm Đại Khánh, Tiếu Khuynh Vũ tất sẽ dùng Hoàng Tuyền kiếm này lấy thủ cấp kẻ đó!”
Hai mươi vạn binh sĩ, hai mươi vạn mã đao giương cao hưởng ứng, sáng lóa dưới dương quang, hào khí ngút trời, hai mươi vạn cái miệng đồng thanh hô lớn, âm thanh ầm ầm chấn động khiến cả thành rung chuyển: “Sát! Sát! Sát!”
Ngày mười sáu tháng tám năm Khánh lịch thứ 330, Cốc Gia thành có biến. Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên rời khỏi Bát Phương thành, dùng uy thế vừa mạnh mẽ quyết đoán vừa bất ngờ không kịp trở tay đoạt lấy quyền điều binh khiển tướng hai mươi vạn binh sĩ Cốc Gia thành.
Cùng lúc ấy, bá chủ không ngai một phương Tây Bắc Phương Quân Càn cũng đánh tiếng: “Ân oán giữa bổn hầu cùng Đại Khánh không cần đến ngoại tộc nhúng tay xen vào! Xâm phạm cố quốc của ta, dù ở xa cũng phải gϊếŧ!”
Tin tức nhanh chóng lan xa, nghe được, bốn nước quan chiến đồng loạt đại kinh thất sắc.
Đánh bóng trường mâu, mài sắc đao kiếm, năm nước kia lại chuẩn bị nhóm lửa chiến tranh.
Ưỡn ngực thẳng lưng xả thân huyết chiến, bảo gia vệ quốc, không phải ta thì ai đây!