Nhìn lá thư Phương Quân Càn để lại, Định Quốc Vương gia thở dài não ruột, trong lòng xúc cảm như tơ giăng trùng trùng, ngổn ngang trăm mối.
Rốt cuộc, cũng đi…
Bất giác than nhẹ một tiếng: có lẽ, đó là kết cục tốt nhất…
Lan Di đến gần ôn nhu hỏi: “Có phải Càn nhi cùng với Khuynh Vũ, hai đứa trẻ này cùng cao chạy xa bay không?”
Lão Vương gia gượng cười, cố tỏ ra khôi hài: “Kỳ thực, bổn vương hoàn toàn bội phục đứa con của mình, to gan lớn mật ngang nhiên bắt cóc Vô Song công tử danh chấn thiên hạ, chưa biết nó đánh nam dẹp bắc đỉnh thiên lập địa ra sao, chỉ cần tài năng không kiêng trời chẳng kỵ đất này thôi cũng đủ khiến thiên hạ có mọc cánh cũng theo không kịp!”
Lan Di không vui nổi, khẽ nhíu đôi mày ngài: “Thần thϊếp chỉ e Hoàng thượng sẽ không tha cho bọn chúng!”
Định Quốc Vương gia ngửa đầu ha hả, cười ái thê đa suy đa tưởng, tự gánh lo vào người: “Khéo lo, nàng nghĩ hai đứa nó là ai chứ?! Tuyệt thế song kiêu một khi đã muốn đi, thiên hạ hỏi ai đủ bản lĩnh ngăn cản? Thậm chí, bọn nó vạn nhất muốn đào thoát, ẩn cư thế ngoại, thế gian hỏi ai có khả năng tìm thấy?”
Thâm cung.
Nội uyển.
Gia Duệ đế bệnh càng nghiêm trọng, tính mệnh như đèn treo trước bão (1), ho sù sụ từng cơn thắt ngực, tâm trí như điên như cuồng.
“Trẫm… chưa bao giờ nghĩ… Ngươi dám buông tay… buông tất cả mọi thứ để đi theo hắn… Tiếu Khuynh Vũ… Ngươi đúng là… điên rồi!”
Triều đình Đại Khánh bỗng thiếu đi hai nhân vật trọng yếu, cảm giác hụt hẫng cùng trống vắng ai cũng có thể hiểu được, chưa kể sự bí bức ngột ngạt trùng trùng giăng mắc mỗi buổi thượng triều mà không ai can đảm nói ra. Bởi lẽ, Hoàng thượng không nhắc tới, bá quan cũng tự biết thức thời thoái thủ cho khôn ngoan, chẳng ai dại tự mình chọc giận thiên tử, bôi xấu long nhan để chuốc họa vào người.
Ai nấy đều mặc nhiên xác định, mọi chuyện lại trở về như trước đây, xem như Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ cùng Anh Vũ hầu Phương Quân Càn chưa từng tồn tại. Tại triều đường, sau khi ngươi huyên thuyên ba hoa chán sẽ đến phiên ta đăng đàn, thăng triều rồi lại bãi triều, chẳng có gì khác biệt, cũng như hòn đá đã chìm sâu tận đáy hồ, không thể gây sóng gió phong ba được nữa. Mọi sự, vẫn là phong vân cuồng loạn, vẫn là chước quỷ mưu ma, vẫn là mưu thâm kế hiểm, gian trá khó lường.
Dường như, hoàn toàn chìm vào quên lãng vậy…
Lúc này, khoảng cách đối với tuyệt thế song kiêu đã quá mức xa xôi.
Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ, giống như đã dần dần rồi thoát hẳn tai mắt dòm ngó đề phòng của các quốc gia lân bang.
Mọi việc, có vẻ đã trở lại bình yên sau cơn sóng gió.
Không có bất kỳ ai biết, hiện tại tuyệt thế song kiêu mất tích, đến tột cùng thì họ đang tiêu diêu tự tại ở nơi nào.
Nghe nói, một lão tiều phu trong lúc đốn củi vô ý sa xuống khe sâu, đương khi tính mạng như chỉ mành treo chuông thì được hai vị tiên nhân cứu vớt, bọn họ ẩn cư trong một sơn cốc trồng đầy đào hoa, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Có điều, điểm kỳ quái chính là, khi lão tiều tìm vào đào cốc lần thứ hai để nói lời cảm tạ, ở đó đã không còn chút tăm tích nào của nhị vị thần tiên dung nhan như họa ấy nữa.
Chỉ còn lại một ngôi trúc ốc (2) nhỏ xinh u nhã, thanh tịnh ẩn mình dưới tán đào hoa thắm hồng diễm lệ, dịu dàng đón từng cánh lạc hoa phiêu diêu trong gió nhẹ, cô tịch cùng an tĩnh…
Tam nguyệt giang thủy khoát, du du đào hoa ba (3)
Nghìn dặm mênh mang, từng mảng đào hoa hồng rực thê diễm lặng lờ xuôi dòng nước biếc, giữa không trung, lạc anh tiêu sái ung dung, thản nhiên lìa cành, vương vấn chao nghiêng trước khi nhẹ nhàng đậu lại, nhuộm cả đất trời bằng một màu hồng tuyệt sắc, khiến người ta ngỡ như đang đắm mình vào làn sương mờ lãng đãng nhàn du, ẩn ẩn hiện hiện của bức thủy mặc non nước hữu tình miền Giang Nam yên vân xa thẳm.
Lạc hoa bồng bềnh phiêu linh trên mặt hồ trong vắt, thả trôi mình tùy dòng lưu thủy lãng du, lặng tờ thanh thản như tách rời hoàn toàn khỏi nhân gian đấu đá đua chen, chỉ còn thiên địa hữu tình, nhân tâm tĩnh tại…
‘Tíchhh… tinh tinh tinh tích tích’ Đâu đó trong vắt tiếng chim ríu rít gọi bầy, véo von ca hót, vọng ngân nga, lan tỏa khắp mặt hồ êm đềm tĩnh lặng.
Một con hạc trắng muốt đạp nước phi vυ't lên cao, mặt hồ khẽ khuấy động, từng gợn sóng nhấp nhô lăn tròn trên mặt nước chầm chậm loang xa…
Khói sóng là là như mây vương mặt nước, giữa khung cảnh ảo huyền nửa hư nửa thực ấy, một chiếc thuyền con tựa lạc diệp đáp nước khoan thai rẽ sóng dập dềnh.
Trên thuyền nhỏ thấp thoáng hai thân ảnh, một đứng ung dung, một ngồi trầm mặc, không thấy rõ người, chỉ mờ ảo màu tuyết bạch thanh nhuần nhu thuận, mông lung sắc đỏ như lửa cháy bập bùng. Sóng lặng nước yên, khói lam lơ đãng nhè nhẹ vương vấn mặt hồ, lạc anh hồng nhạt thả mình theo làn gió, đùa nghịch mái tóc, quấn quýt trường sam của hai vị thiên tiên thế ngoại như từ trong tranh bước ra đang tiến gần đến…
Chiếc sào tre thanh mảnh khẽ dựng đứng lên, thuyền con nhẹ nhàng dừng lại giữa hồ.
“Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì (4)…” – Nam tử thân phục hồng y, bộ dáng nhàn tản biếng nhác, người tựa sào tre, khóe môi cong lên cười nhẹ, đôi mắt tà mị chăm chú nhìn chiếc cần trúc trong tay mình, “Bổn hầu thân hữu thiên mệnh, vận thế kinh người, chắc chắn phải câu được quyết ngư (5)!”
“Người như ngươi, tính thì bộp chộp vội vàng, tâm lại nóng nảy bất định, câu được cá mới là chuyện lạ!” – Vị bạch y công tử an tĩnh ngồi dưới thuyền thản nhiên, dung nhan tựa được tạc từ bạch ngọc, hàng mi dài cong vυ't che rợp đôi mắt trong suốt như pha lê, như điêu như họa, thanh khiết nhu thuận, nếu chỉ vô tình liếc qua sẽ lầm tưởng đó là một tiểu cô nương mảnh mai kiều diễm, nhưng mà, ở y lại toát ra khí chất của băng hàn lạnh lẽo thấu xương thấu cốt, của lưu thủy điềm nhiên mà lãnh đạm vô tình, lại có cái tinh anh thấu triệt của trí óc thông tuệ mẫn tiệp tuyệt đỉnh thiên hạ.
Chẳng có một ai ngờ được, nơi tuyệt thế song kiêu ẩn cư lại chính là sơn cốc nhỏ ở ngoại vi hoàng thành! Thật sự rất ứng với câu: nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Phương Quân Càn cười gian tà: “Nếu bổn hầu mà có câu không được cá thì hoàn toàn là lỗi của Khuynh Vũ, không liên quan tới bổn hầu!”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên như không, bát phong bất động, chuyên tâm với chiếc cần trúc mảnh mai trong tay mình. Ngay cả tư thế ngồi câu cá cũng toát ra phong hoa tuyệt đại, cao ngạo bất phàm…
Vô Song công tử nhè nhẹ ngẩng đầu lên, Phương Quân Càn ôn nhu nhìn, nhận thấy điểm chu sa thắm đỏ ưu nhã giữa trán y hiện lên vẻ thắc mắc…
Tiểu hầu gia chỉ lẳng lặng bỏ cần câu của mình sang một bên, đưa tay nhấc manh nón trúc trên đầu đội cho Vô Song, che đi khuôn mặt của y, hắn tà tà giải thích: “Dung mạo trầm ngư của Khuynh Vũ (6), đến cả Tây Thi cũng phải xấu hổ không dám nhìn, huống hồ quyết ngư kia, chắc chắn thẹn đến mức trốn biệt tận đáy hồ rồi, thử hỏi bổn hầu làm sao còn câu được cá nữa đây?”
Hắn bày ra vẻ mặt ‘Đều là tại huynh hết’, làm như quả quyết chắc chắn mấy lời dẻo như kẹo đường của hắn là đúng, cúi xuống cầm lại chiếc cần trúc, nhe răng cười: “Không tin thì Khuynh Vũ đội nón trúc này đi, bổn hầu nhất định sẽ câu được cá cho mà xem!”
Hắn vừa dứt lời, quả nhiên chiếc phao khẽ động.
Phương Quân Càn mừng rơn! Hắn không nhịn nổi quay sang Tiếu Khuynh Vũ ngoác miệng đắc ý: “Ta đã nói mà!”
Cá ơi cá à, ngươi thật rất biết nể mặt bổn hầu đó!
Hắn hỉ hả giật mạnh cần câu, chiếc cần trúc cong lên rồi hất mạnh, một chú quyết ngư mập mạp rơi xuống lòng thuyền, hoảng hốt giãy đành đạch, chiếc đuôi đập đập liên hồi, thân mình uốn éo vặn vẹo, xoay trở điên cuồng…
Tiếu Khuynh Vũ thật chẳng biết phải nói gì nữa…!
Chợt thấy cần câu trong tay trì xuống nằng nặng ─── Mắc câu rồi!
Vô Song công tử mỉm cười thanh lệ, giật mạnh cần trúc, lại một chú quyết ngư múp míp rơi xuống lòng thuyền.
Nhìn hai chú quyết ngư vẫn không ngừng đập đuôi vặn vẹo, Phương Quân Càn trầm ngâm đề nghị: “Hay là… tối nay ta ăn ‘Đào hoa chử quyết ngư’ đi, vừa xứng với rượu ‘Bích huyết đào hoa’, tư vị chắc chắn sẽ tuyệt diệu không thể tưởng tượng…!”
Và còn vì, có người trước mặt bồi bạn…
Hắn vờ thở hắt, nhưng chỉ toàn mãn ý thỏa lòng: cái này… mới đúng là nhân sinh khoái hoạt…
“Được thôi!” – Vô Song công tử thản nhiên nói, “Dù sao thì cũng không phải Tiếu mỗ nấu ăn mà!”
Tiếu Khuynh Vũ xưa nay vốn có thiên phú. Y có thể giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh đúng mực để nói một chuyện hết sức buồn cười, và rồi, lúc người ta ngẩn ngơ dở khóc dở cười thì y vẫn bất động thanh sắc, chẳng chút động dung.
Tiểu hầu gia hiện tại quả đúng là không biết nên khóc hay nên cười. Khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt không đổi sắc, hắn lên giọng dạy đời, lời đầy tâm ý: “Khuynh Vũ à, như vậy là không được nha! Đâu phải trọng trách nào cũng quẳng lên đầu ta được chứ, phải có khi tình cờ Khuynh Vũ muốn làm cơm hay cái gì tương tự mà phải không?”
Vô Song công tử chỉ lẳng lặng phun ra hai chữ: “Mơ đi!”
Tiểu hầu gia nheo mắt xác định: “Thực sự không làm?”
“Tiếu mỗ đã nói không làm thì sẽ không làm!”
“Không hối hận?”
Vô Song công tử lạnh lùng cười, ném cho hắn một cái liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn, cũng không thèm nói tiếng nào.
Được lắm!!!
Phương tiểu hầu gia mỉm cười đen tối…
Chiếc thuyền con đang yên đang lành bỗng rung lắc kịch liệt!
“Phương Quân Càn!? Ngươi…!!!” – Vô Song công tử hoảng hốt, hai tay cuống quít bám chặt mạn thuyền không dám buông ra.
“Cơ hội cuối nha, đến tột cùng có chịu làm hay không?”
Hắn… ngang nhiên dám uy hϊếp ta! Ta nhất định… nhất định phải gϊếŧ chết hắn! Nhất định!!!
“Ngươi…, dám…!” – Vô Song công tử tràn đầy hối hận vì hôm nay đã quá chủ quan không mang theo kim tuyến cùng ám khí bên người.
Trả lời Tiếu Khuynh Vũ chỉ là tràng cười ha hả khoái trá cùng rung lắc xóc nảy ngày càng kịch liệt! Sự thật trước mắt đã chứng minh, Phương tiểu hầu gia chính xác không có gì là không dám làm cả!
Chiếc thuyền nan vốn vừa nhỏ vừa nhẹ như lông vũ, đã vậy còn bị Phương tiểu hầu gia chẳng chút xót thương kịch liệt đạp lắc, làm sao chịu nổi, rõ ràng rất có nguy cơ lật nhào giữa hồ…
Cứ tưởng tượng đến cảnh đó, thật chẳng chút nào thi vị…
Vô Song công tử khẽ rùng mình…
“Được rồi được rồi! Trước hết ngươi dừng lại đi đã! Chờ lên bờ, lên bờ rồi nói tiếp!” – Rối rít tìm cách hoãn binh, Tiếu Khuynh Vũ thầm nghiến răng: chờ ta lên bờ ngươi nhất định sẽ chết chắc!
Phương Quân Càn nhếch mép, đá một nụ cười yêu nghiệt mê hồn: “Chậm rồi!!!”
Chân phải đạp thật mạnh một cái!
‘Oànhhhh! Soạp…!!!’ Chiếc thuyền con lật nhào! Cột nước trắng xóa bắn lên thật cao rồi tung tóe dội ào ào xuống, khuấy động dữ dội mặt hồ vốn sóng lặng nước yên!
Mãi một lúc lâu sau mới tạm lắng, mặt hồ dần ôn hòa trở lại, nhưng bọt nước vẫn dập dềnh chưa vội tan đi.
Rồi bất thần hai cái đầu cùng lúc ló lên khỏi hồ, làm làn nước lại được một phen kinh hoảng, hai thân ảnh nam nhân, một bạch sam thắng tuyết, một yêu hồng tà mị, rẽ nước chui lên…
Mặt nước rung động truyền đi thanh âm vô cùng giận dữ của bạch y thiếu niên: “Phương, Quân, Cànnnn!”
“Hahahahaha!!!!” – Đáp lại cơn phẫn nộ của ai kia chỉ là giọng cười hả hê đắc thắng của tiểu hầu gia ranh mãnh tinh quái.
Gió thổi, hoa rơi, lạc anh hồng rực thê diễm lả tả đáp nhẹ lên mặt nước trong veo, cánh hoa hồng nhạt thơ thẩn buông mình theo dòng nước biếc xanh, trôi về vô định…
Phương Quân Càn lặng lẽ bơi đến bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, khẽ khàng đưa tay phủi đi cánh hoa mỏng mềm như tơ đang dịu dàng vương vấn mái tóc đen nhánh của y…
Ôn nhu cười.
Gió mơn man thổi nhẹ làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khói lam hòa quyện cùng sóng biếc, này tình này cảnh, trong khói sương lờ mờ huyền hoặc, diễm lệ tựa hồ một ảo ảnh mông lung…
—oOo—
(1): nguyên văn ‘bệnh nhập cao hoang’: nghĩa là bệnh đã đến lúc nguy kịch, không thể cứu chữa được nữa.
Cao hoang: huyệt cao hoang, vị trí: Ngay dưới gai sống lưng 4, đo ngang 3 thốn.
Nguyên thành ngữ này có một điển tích như sau: Tấn Cảnh Công bệnh nặng, đến nước Tần mời thầy thuốc. Tần Hoàn Công sai Y Hoãn tới xem bệnh. Thầy thuốc còn chưa tới, Tấn Cảnh Công nằm mơ thấy bệnh của mình biến thành hai đứa trẻ. Một đứa nói: “Ông ta là thầy thuốc giỏi, sợ sẽ làm chúng ta bị thương, nên trốn đâu bây giờ?” Đứa khác nói: “Ta ở trên hoang, dưới cao, ông ta làm gì được chúng ta?” Thầy thuốc đến, nói: “Bệnh không thể chữa khỏi, bệnh ở trên hoang, dưới cao, không thể đốt huyệt, châm kim chẳng tới, thuốc không vào được, không thể chữa được.” Tấn Cảnh Công nói: “Đúng là thầy thuốc giỏi”. Bèn thưởng hậu và cho ông ta về. (Nguồn: tiengtrung.org)
(2): ngôi nhà nhỏ bằng tre trúc
(3): Trích trong bài thơ ‘Xuân vãn ký vi chi’ của nhà thơ nổi tiếng thời Đường Bạch Cư Dị. Bạch Cư Dị (772 – 846), thi tài có thể nói là chỉ xếp sau Thi tiên Lý Bạch và Thi thánh Đỗ Phủ, hậu thế gọi ông là ‘Thi ma’. Do tính tình cương trực, không sợ cường quyền nên hoạn lộ không mấy hanh thông, trải nhiều thăng trầm trong quan trường, có lúc bị biếm trích làm Tư mã Giang Châu. Ông mất tại Hương Sơn, Lạc Dương. (Chi tiết về Bạch Cư Dị quý khách thích có thể tham khảo thêm tại wikipedia hoặc những trang web chuyên về văn học nghệ thuật như vnthuquan và thivien)
Bài ‘Xuân vãn ký vi chi’ không phải là bài thơ nổi bật nhất của Bạch Cư Dị. Mượn cảnh hoa đào tháng ba tùy lưu thủy xuôi dòng về vô định, ông gửi vào đó tiếng than thở trước tình hình chính sự nhiễu nhương cùng nguy cơ xâm lăng rình rập, đồng thời qua đó, cám cảnh cho một kiếp nhân sinh ngắn ngủi, chỉ thoáng qua như gió bụi hồng trần.
Ở đây, tôi để nguyên văn bài thơ chữ Hán, bản Hán Việt cùng bản diễn nghĩa mà tôi làm bừa
《 春晚寄微之 》 – 诗词正文
三月江水阔, 悠悠桃花波.
年芳与心事, 此地共蹉跎.
南国方谴谪, 中原正兵戈.
眼前故人少, 头上白发多.
通州更迢递, 春尽复如何?
Hán Việt
《Xuân vãn ký vi chi》- Thi từ chính văn
Tam nguyệt giang thủy khoát, du du đào hoa ba.
Niên phương dữ tâm sự, thử địa cộng tha đà.
Nam quốc phương khiển trích, trung nguyên chính binh qua.
Nhãn tiền cố nhân thiểu, đầu thượng bạch phát đa.
Thông châu canh điều đệ, xuân tẫn phục như hà?
Diễn nghĩa
Xuân muộn tiểu ký
Tháng ba nước tràn bờ, đào hoa lững lờ trôi
Bao năm vương phiền muộn, đất này đã phai phôi
Phương nam gây hiềm khích, trung nguyên xảy binh lôi
Trước mắt vắng bạn cũ, trên đầu tóc bạc rồi
Đất rộng mãi xa xôi, xuân mất hỏi sao hồi?
(4): Nguyên văn trong ‘Ngư ca tử’ (Bài ca người câu cá) của tác giả Trương Chí Hòa (730 – 810), cũng là một nhà thơ thời Đường. Đi thi từ rất sớm (16 tuổi), từng làm quan và bị biếm trích, từ đó ông ẩn cư, vân du tứ hải, hòa mình với thiên nhiên dân dã. Thi ca của ông ảo huyền mà chân thực, ca ngợi cảnh sắc thiên nhiên cùng cuộc sống tiêu dao khoái lạc. Lý Đức Dụ đã nhận xét rằng: “Ở ẩn mà nổi danh, ở hiền nên vô sự, không giàu có cũng chẳng bần cùng, nghiêm cẩn mà tiêu dao”
‘Ngư ca tử’ là bài thơ nói về cảnh câu cá mùa xuân miền Giang Nam hoa lệ. Vào mùa xuân, hoa đào trôi thành dòng trên sông cũng là lúc quyết ngư sinh sôi nảy nở, phát triển nhất trong năm. Giữa đất trời mùa xuân, phong cảnh hữu tình, lại được tiêu dao tự tại ôm cần đợi cá, hỏi còn lạc thú nào hơn?
渔歌子 – (唐) 张志和
西塞山前白鹭飞,
桃花流水鳜鱼肥。
青箬笠,绿蓑衣,
斜风细雨不须归
Hán Việt
Ngư ca tử – (Đường) Trương Chí Hòa
Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi,
Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì.
Thanh nhược lạp, lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy
Diễn nghĩa
Núi tây chim trắng rộng cánh bay
Đào hoa lưu thủy quyết ngư này
Trên người nón nan cùng tơi áo
Mưa gió xô nghiêng mãi cứ say
(5): cá mè, một loại cá khá giống cá chép nhưng có vây cứng và nhọn trên lưng, trên thân có hoa văn lốm đốm, thịt rất thơm và ngọt.
‘Đào hoa chử quyết ngư’ là món canh quyết ngư nấu với cánh hoa đào
(6): ‘trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa’: chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường’ dùng để miêu tả vẻ đẹp của Tứ đại mỹ nhân thời cổ đại của Trung Quốc, theo đó thì:
Chiêu Quân lạc nhạn
Tây Thi trầm ngư
Điêu Thuyền tu hoa
Ngọc Hoàn bế nguyệt