Trong tay Phương tiểu hầu gia, Bích Lạc kiếm chếch ra một góc, chỉ thẳng xuống đất, trên môi hắn là cái nhếch mép tà mị, quyến rũ phong lưu mà không kém phần mỉa mai khinh miệt, hắn thản nhiên đá một nửa con mắt xem thường về phía lũ hắc y nhân đường đột.
“Gϊếŧ ả!”
“Lui ra!” – Phương Quân Càn khẽ đẩy Thuần Dương công chúa sang một bên, trường kiếm che nghiêng phía trước thân người nàng.
Nghị Phi Thuần còn đang lạc trong cảm giác hốt hoảng lẫn choáng ngợp, nhất thời nàng chỉ cảm thấy trước mắt hồng quang loang loáng rực rỡ vυ't bay.
Phương Quân Càn điêu luyện xoay mình, huy kiếm phi theo chuyển động của cơ thể. Bích Lạc bay múa tỏa ra kiếm khí mãnh liệt, ánh thép xanh biếc rợn người xẹt ngang đôi đồng tử sâu thẳm làm lóe lên tia tinh quang sắc bén, thấu cốt truy hồn.
Hồng cân phi vũ, huyết hoa tung bay, dải lụa đỏ rực cùng máu tươi hòa quyện biến thành một cơn lốc xoáy màu đỏ nổi bật lên trên cái nền xanh thăm thẳm của rừng trúc yên ả hiền hòa. Chỉ nghe binh khí xé gió rít lên, tiếng kêu la thảm thiết đột ngột tắt lịm, tịnh không nghe thấy!
Đến lúc vị công chúa Liêu Minh định thần, đứng vững trên mặt đất thì Phương tiểu hầu gia cũng đã giải quyết gọn gàng ổn thỏa lũ thích khách không may.
Sau cơn chém gϊếŧ chẳng chút hạ thủ lưu tình hay mềm lòng thương hại, Phương Quân Càn cũng không hề liếc nhìn Nghị Phi Thuần một lần, lại càng không theo lễ chào hỏi nàng cho phải phép, trước sau thẳng lưng sải bước đến chỗ ngồi của công tử Vô Song, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm vẫn thản nhiên như cũ, không chút bận tâm.
Tiếu Khuynh Vũ thanh âm nhàn nhạt, chẳng chút bối rối bất an: “Phải phiền công chúa sợ hãi. Thích khách dù đã trừng trị nhưng nơi dây không nên ở lâu. Thỉnh công chúa nhanh chóng hồi kiệu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”
“Đa tạ Tiếu thừa tướng, đa tạ… Tiểu hầu gia!” Nghị Phi Thuần liếc nhìn Phương Quân Càn thật sâu, trong mắt hàm chứa sự biết ơn cùng ngưỡng mộ vô vàn, và còn ẩn hiện một loại cảm xúc thật phức tạp mà nhất thời nàng không thể giải thích nổi.
Trong lòng cũng dâng lên cảm giác lạ lùng, thật kỳ quái, cả người nàng như nóng bừng lên, lại có chút thẹn thùng e ấp, cảm giác này, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nàng nếm trải qua…
Đội ngũ lại tiếp tục lên đường.
Phương Quân Càn đi song song bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, khuôn mặt tà mị vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như không.
Hiện tại mà nói, tâm tình của Tiểu hầu gia rất không được tốt, bởi vậy, không một ai có dũng khí trêu ghẹo hắn lúc này, chẳng ai dại dột mà tự khiến mình gặp chuyện xúi quẩy.
Hắn nhếch môi hắc hắc cười, giọng cười âm u đầy mai mỉa: “Tiếu thừa tướng thật tốt quá đi! Chỉ vì muốn anh hùng cứu mỹ nhân mà cả Bát Long Ám Tiễn cũng dám loạn dùng, không tiếc hy sinh cánh tay ư? Ai da, mỹ nhân, nàng thật là có phúc!” Vừa rồi, nếu không phải vì Tiếu Khuynh Vũ quả quyết dùng ám tiễn giải nguy cho Thuần Dương, Phương Quân Càn đã mặc kệ nàng chết hay là sống.
Thậm chí, Thuần Dương công chúa có chết trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhếch mi, dù chỉ để liếc một nửa con mắt!
Đáp lại thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ chỉ thản nhiên nói: “Đa tạ Tiểu hầu gia!” Miệng nói tạ ơn, nhưng ngữ khí chẳng được mấy phần cảm kích, nói rồi kích hoạt luân y đi thẳng, trước sau không hề liếc nhìn Phương Quân Càn.
Nhìn dáng vẻ của y, không hiểu sao ai nấy đều cảm giác rất rõ ràng: y đang trốn chạy.
Phương Quân Càn cười khổ.
Ta lại phải cần huynh cảm tạ ư?
Giữa hai chúng ta, chỉ một chữ “đa tạ” là có thể nói hết ư?
Buồn cười!
Mà sao lại thấy chua chát lẫn đắng cay tràn ngập phủ tạng!
“Khuynh Vũ, chúng ta cùng thử đoán xem…!” – Phương tiểu hầu gia hỏa tốc bám theo sát nút luân y phía trước, “Hoàng thành trọng địa, ai là kẻ có khả năng nhất phái người đến gϊếŧ công chúa Liêu Minh đây?”
“Ngươi!” – Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng nhổ ra một chữ, mặt không biến sắc, cũng không dừng lại, tiếp tục kích hoạt luân y đi thẳng.
Phương tiểu hầu gia đột nhiên khựng lại, cả người hóa đá, trên đầu, mồ hôi lạnh túa ra thành dòng.
Nhưng rất nhanh chóng lấy lại thường thái, sau phút lẩm bẩm tự trào, hắn lại quăng mình đuổi theo bóng bạch y thiếu niên.
Hắn nhếch mép tà mị, thì thầm vào lỗ tai người nào đó: “Khuynh Vũ phải cẩn thận, nam nhân quá thông minh như vậy nữ hài tử sẽ sợ, không thích đâu!”
Luân y lập tức đứng lại, Tiếu Khuynh Vũ trừng mắt liếc Phương Quân Càn, ngữ khí lạnh ngắt tựa hàn băng: “Quả nhiên là ngươi. Chắc chắn phải có đồng lõa. Ai?”
Phương Quân Càn dài giọng mỉa mai khinh miệt: “Đương nhiên là Thái tử điện hạ chí tôn chí quý của chúng ta chứ còn ai?”
Hắn bồi tiếp, vẻ mặt rất chi là ngây thơ vô tội: “Kỳ thực, bổn hầu không có làm gì cả! Chỉ là bên tai vô tình nghe được Thái tử lầm bầm bảo Tiếu thừa tướng mà thành thân cùng Thuần Dương công chúa, sau này nhất định quyền khuynh thiên hạ, một tay che trời. Bổn hầu chỉ nghĩ là lời nói trong lúc đố kỵ nhất thời, đâu hay hắn lại to gan dám phái sát thủ đi hành thích thật như vậy…”
Không dự đoán được mới lạ. Hắn chắc chắn biết rõ như lòng bàn tay! Hắn… căn bản là hắn cố ý, rõ ràng là hắn cố ý mà!
Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”
Thật tình là hắn không biết hắn suýt nữa khơi mào cho thiên hạ đại loạn hay sao chứ?
Vừa nghe, Phương tiểu hầu gia lập tức xụ mặt xuống, biểu tình rất giống một tiểu hài tử đang tủi thân, hắn ai ai oán oán nói: “Khuynh Vũ thật sự không biết nguyên nhân?”
Thấy biểu cảm của hắn, cơn giận của Tiếu Khuynh Vũ hốt nhiên bị triệt tiêu sạch sẽ, một mảnh cũng không còn, phẫn nộ một khi lên đến cực điểm sẽ rất muốn phì cười.
“A…! Tiếu mỗ thực rất muốn biết!”
Phương tiểu hầu gia hung tợn quay phắt lại trừng trợn liếc cỗ kiệu hoa đỏ thắm đang ung dung di chuyển phía sau, ánh mắt dữ dội như thể muốn phóng hỏa gϊếŧ người, hắn nghiến răng ken két: “Ta ăn giấm!”
“Phải, chính là ta ghen! Chỉ cần nghĩ tới Khuynh Vũ phải thành thân cùng dị quốc nữ nhân chẳng hề quen biết đó, ta chỉ hận không thể lập tức gϊếŧ chết ả!”
Biết vậy thôi, còn về phần sau đó hai nước có tổn thương hòa khí, sử kiếm động đao hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của Phương tiểu hầu gia.
Cùng lắm thì đến lúc đó hắn liều mạng cướp Khuynh Vũ cùng cao chạy xa bay!
Trời long đất lở thì mặc trời long đất lở, thiên địa lôi đình cũng kệ thiên địa lôi đình! Muốn quản thúc ý chí của hắn ư? Vọng tưởng!
Hắn làm người từ trước đến nay, chính là bất chấp thủ đoạn, chính là mặc kệ ân oán, bỏ quên miệng đời.
Kỳ thực, Phương tiểu hầu gia lo chính là thiên hạ không đủ loạn.
Kỳ thực, Đại Khánh đối với hắn từ sớm đã không còn vừa mắt.
Loạn thế xuất anh hùng, Phương Quân Càn chỉ ước thiên hạ càng loạn càng tốt.
Tiếu Khuynh Vũ không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, rồi nhanh chóng khởi động luân y tiếp tục đi thẳng.
“Aiiii… Khuynh Vũ à…?!!” – Kẻ bị bỏ rơi lại phía sau – Phương tiểu hầu gia – cấp tốc đuổi theo bóng người phía trước!
“Khuynh Vũ bớt giận đi mà! Là bổn hầu tính sai nên việc mới bất thành! Chuyện này… đích xác là lo lắng chưa được chu toàn. Ta không nghĩ tới bọn sát thủ của Phương Giản Huệ lại vô dụng như vậy! Lần sau nhất định sẽ hoạch định kế hoạch thật chu đáo, tuyệt đối không thể sơ hở như lần này được!”
Cái thái độ đó của hắn là nhận sai đó hả?
“Tiểu hầu gia, ngay lúc này, Tiếu mỗ chính thức cảnh cáo ngài, vạn nhất Thuần Dương công chúa ở Hoàng đô Đại Khánh có chuyện gì không hay xảy ra, bất luận là ngài hay không phải ngài đứng sau điều khiển, Tiếu mỗ cũng nhất định xem hết cả vốn lẫn lãi tìm ngài tính sổ đó!”
Khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Phương tiểu hầu gia phút chốc cứng đờ như hóa đá.
Thấy biểu cảm đang vui hóa rầu của hắn, Tiếu Khuynh Vũ vô cùng hài lòng thỏa dạ: “Cho nên, Tiểu hầu gia, tốt nhất ngươi nên ngày đêm cầu nguyện cho Thuần Dương công chúa ngọc thể cát tường, bình an vô sự thì tốt hơn!”