Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 92

Chỉ còn năm ngày nữa, đoàn người mang trọng trách cầu thân từ Liêu Minh quốc của Thuần Dương công chúa sẽ đến Hoàng đô Đại Khánh.

Trên người nàng là trang phục hoa lệ lộng lẫy, lụa gấm sang trọng mà mềm mại trải dài trên thân hình mảnh mai thon thả, nhẹ nhàng phơ phất theo mỗi nhịp bước chân uyển chuyển, tuy đài các cao quý nhưng vẫn toát lên thần thái đoan chính nghiêm trang, khiêm nhu nhuận nhã. Xuất thân nàng chí tôn chí quý, dưới một người mà trên muôn vạn nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ trong khuôn khổ gia giáo lễ nghi, những điều kiện ấy khiến nhất cử nhất động của nàng tỏ ra sự ung dung tao nhã, thấu tình đạt lý, đứng đắn chừng mực chỉ riêng có ở những người mang dòng máu Hoàng gia.

Bàn tay nàng với những ngón tay thanh tú, thon nhỏ như búp măng mùa xuân, trắng muốt tựa bạch ngọc nơi băng tuyết đang dịu dàng nhấc khẽ mành kiệu, hé nhìn ra đường sá hai bên, nơi ngựa xe như nước chảy, giao thương ồn ào tấp nập, thịnh vượng phồn hoa. Nhưng rất nhanh, Nghị Phi Thuần liền hạ mành kiệu xuống, se sẽ thở dài.

Bên tai, lời dặn dò hôm nào của Hoàng huynh Nghị Phi Triết vẫn mãi vang vọng, ngày đêm nhắc nhở nàng, ngày đêm ám thị nàng: “Phải nhớ, lần này sang Đại Khánh cầu thân, đối tượng mà muội chọn tuyệt đối chỉ có thể là Tuyệt thế song kiêu. Chỉ cần nắm được một người trong tay, có nghĩa là nắm được một nửa giang sơn Đại Khánh! Muội… không cần phải có tình ý tình cảm gì với vị hôn phu tương lai, chỉ cần giữ chặt hắn trong tay mình. Vĩnh viễn khắc sâu trong lòng điều này – Muội, là người Liêu Minh!”

Vĩnh viễn nhớ kỹ, mình là người Liêu Minh.

A!

Bất giác, Nghị Phi Thuần không nén nổi tự trào, nhếch môi cười nhạt! Giễu cợt!

Mình… là người Liêu Minh.

Nàng vẫn còn nhớ như in, lúc thánh chỉ vừa ban xuống, không phải ai khác mà chính là mình sẽ bị bán sang đất địch, mượn tiếng cầu thân nhưng thực tế so với gả bán làm con tin cũng không có gì khác biệt. Trước tương lai mù mịt, tiền đồ tối tăm, không thể biết tới ngày mai ấy, Thuần Dương công chúa ngoài việc sợ hãi mê loạn, nàng còn đeo đẳng một nỗi tuyệt vọng cùng cực đối với cái gọi là Hoàng gia thân tình.

Là máu mủ ruột thịt ư? Là trung quân ái quốc ư?

Nén lòng hít một hơi thật sâu, nghe khí lạnh tràn ngập phủ tạng.

Chỉ còn năm ngày nữa, sẽ tới Hoàng đô.

Cuối cùng… cũng phải đến thôi…

Trăng tròn vành vạnh treo nghiêng, chênh chếch một mảnh trời đêm cao xa vời vợi, nguyệt quang tựa dòng suối bạc trong trẻo thanh khiết, mang chút hơi lạnh dịu dàng chảy qua song sắt nhỏ hẹp của thiên lao, đổ tràn thân ảnh tiêu sái cuồng ngạo, tà mị phong lưu của vị vương hầu trẻ tuổi. Hắn khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu ngắm trăng, thần thái cao ngạo, không hề vương vấn dù chỉ một chút lo lắng bất an, ánh mắt kiên nghị, trong veo trữ định, tựa hồ thấu suốt vạn trượng hồng trần. Dải hồng cân đỏ tươi dưới ánh trăng lại càng rực rỡ phi diễm, tung bay phất phơ trong làn gió đêm mơn man ve vuốt, cả người như phát ra hồng quang mông lung mờ ảo, giữa chốn lao lung, lại càng bật lên vẻ đẹp quyến rũ yêu mị, không thể cưỡng lại. Khi ngục tốt đến mở xích khóa thiên lao, cảnh tượng choáng ngợp ấy lập tức đập vào mắt, khiến thần hồn ngẩn ngơ không thốt nổi nên lời.

Trong thiên hạ này, quả thật có những người, bẩm sinh đã được hoàng thiên ưu ái ban cho một loại khí chất cao quý bất phàm, càng vũ nhục càng ngời lên rạng rỡ, dù bị hành hạ dập vùi, khổ đau bi thống cũng không thể bị lu mờ che khuất, không thể tước bỏ hay cướp đoạt được.

“Tiểu hầu gia, Hoàng thượng thỉnh ngài đến Kim Loan điện một chuyến!” Tuy giờ phút này Phương Quân Càn thân mang trọng tội, giữa điện tiền ngang nhiên nói năng càn quấy, phạm thượng khi quân, nhưng hết thảy ngục tốt trước sau đều cung kính lễ độ, không dám mạo phạm, lúc này họ cũng chỉ khúm núm mở khóa xích, đưa hắn ra khỏi thiên lao. Phương Quân Càn nhíu mày, chút kinh ngoạc thoáng qua trong mắt. Chẳng phải chính mình cũng đã quả quyết phen này chỉ có chết rục nơi lao ngục này sao? Sao bây giờ lại đột ngột phóng thích mà không có lý do như vậy? Chẳng lẽ Thái y của Gia Duệ đế vừa sắc cho lão một thang thuốc sai lầm?

Thắc mắc thì vẫn thắc mắc loạn lên trong đầu, nhưng đi thì vẫn phải đi.

Hắn lẳng lặng rửa mặt cho tỉnh táo, dòng nước lạnh buốt khiến hắn thoáng chút rùng mình, chỉnh trang đầu tóc, thay y phục chỉnh tề. Khi mọi thứ hoàn tất thì trời đã sáng hẳn, khi bước ra, hắn cơ hồ cảm thấy choáng ngợp trước ánh sáng ban ngày…

Sau một đêm, hoàng thành vừa được phủ lên một lớp tuyết dày trắng xóa, ánh dương quang vẫn chưa đủ để làm tan băng rã tuyết, những mạt tuyết còn đọng lại khắp nơi, trên đường đi, trên mái nhà, trên cây cỏ, lại phơi mình phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến khung cảnh tuyền trắng lại càng thêm nhức mắt.

Vừa đặt chân lên Kim Loan điện, cái đầu tiên đập vào mắt Phương Quân Càn là thân ảnh thân quen – một thiếu niên trong y phục thuần bạch, trắng hơn cả tuyết ngoài kia, lạnh hơn băng trong hầm tối – Tiếu Khuynh Vũ.

Nhác thấy bóng hắn, Gia Duệ đế cười đắc ý: “Tiểu hầu gia tới thật đúng lúc, vừa rồi, Tiếu thừa tướng đã thỉnh nguyện được làm đối tượng cầu thân với Thuần Dương công chúa đó!”

Sét đánh ngang tai.

Đất bằng dậy sóng.

Chỉ… một câu thôi.

Ngực Phương Quân Càn như vừa bị ai tận lực đánh mạnh, hắn cơ hồ hoa mắt ù tai, tay run chân đảo, cả người cứng đờ như tượng đá, còn hồn phách thì như đang phiêu dạt tận chốn u minh, không rõ lối về…

Kinh ngạc tột độ, hắn quay đầu nhìn nam nhân cao ngạo lạnh lùng, thanh quý vô hà Tiếu Khuynh Vũ, hai mắt mở to không hiểu, trong con ngươi là mê mang, là nghi hoặc, là tuyệt vọng dâng trào… Chờ đợi một lời giải thích.

Nhưng Tiếu Khuynh Vũ, trước sau vẫn an nhiên tĩnh tọa, không hề lên tiếng, cũng không liếc mắt nhìn hắn một lần.

Đôi mắt bình tĩnh thản nhiên vẫn chỉ chăm chăm nhìn thẳng về phía Gia Duệ đế cao cao tại thượng tận ngai rồng hoa lệ.

Nhưng ánh mắt ấy, chỉ là trống rỗng vô hồn, nhìn Gia Duệ đế cũng chẳng khác nào nhìn vào cõi thăm thẳm hư vô.

Gia Duệ đế cười thỏa mãn, tay vuốt chòm râu lơ thơ, ngữ khí có đôi chút áy náy: “Tiểu hầu gia cùng Tiếu thừa tướng hôm trước đùa giỡn mà cứ như thật, thiên hạ hỏi sao lại không giật mình chấn động, thất kinh hồn phách, huống hồ là Trẫm!”

“Bây giờ, Tiếu thừa tướng đã kể hết sự tình cho Trẫm biết, Trẫm cũng yên tâm phần nào!”

“Chỉ là… mấy ngày nay đã làm khổ Quân Càn rồi!”

“Tiếu thừa tướng mặc dù không tiện hành tẩu, nhưng lại là nhân trung long phụng, tài hoa trác tuyệt, thế gian hỏi được mấy người? Người như vậy, nếu đã có ý tìm ý trung nhân, thì phải là người như Thuần Dương công chúa mới đủ điều kiện khiến cho y động tâm cảm mến…”

Giữa cung vàng điện ngọc, Phương Quân Càn ngơ ngác quỳ gối, tai hắn ù đặc, từ nãy đến giờ, Gia Duệ đế huyên thuyên những gì hắn hoàn toàn không nghe thấy.

Bãi triều.

Quần thần lục tục rời khỏi, Kim Loan điện nguy nga tráng lệ lại trống trải tịch liêu.

Tiếu Khuynh Vũ cũng kích hoạt luân y di chuyển, vừa ra đến Ngự hoa viên, chợt nghe một thanh âm hoang mang từ sau lưng truyền đến:

“Vì… sao…?”

Luân y bất động, chỉ có giọng trả lời của người ngồi trên đó cất lên, vô bi vô hỉ, lãnh đạm, bình tĩnh đến vô tình: “Ta, không chỉ là Tiếu Khuynh Vũ, ta còn là công tử Vô Song, còn là Đại Khánh Hữu thừa tướng…”

Mỗi âm phát ra, như kim đâm nhức nhối, dao cứa buốt đau.

Mà, Tiếu Khuynh Vũ là người đau nhất.

Phương Quân Càn.

Ngươi sẽ không bao giờ biết là,

… Ta yêu ngươi…

“Khuynh Vũ…” – Hắn dợm bước đến, nhưng mọi cử động của hắn đều đã bị Vô Song công tử dự kiến từ trước.

Vì vậy, y phản ứng nhanh như chớp, lập tức xoay mạnh luân y về phía sau, mặt tuyết bị bánh xe luân y cào mạnh, khắc lên hai lằn vết thương sâu hoắm, cũng như hào sâu ngăn cách hai người.

Nếu băng tuyết hữu tình, hẳn sẽ phải hét lên đau đớn…

“Ta… sẽ thành thân cùng Thuần Dương công chúa, trở thành cầu nối hảo hữu giữa Đại Khánh và Liêu Minh, tình thông gia này, nhất định sẽ vô cùng có lợi!”

Sống, vì Đại Khánh, chết, cũng phải vì Đại Khánh.

Bởi vậy,

Mọi thứ của ta, mọi tình cảm của ta, mọi tâm tư của ta, sẽ vĩnh viễn chôn kín, thật sâu, thật chặt, thật kỹ, tận đáy lòng…

Phương Quân Càn thực rất muốn cười to lên, át đi nỗi bi thương đang quặn thắt, bóp nghẹt trái tim mình: “Huynh… đã từng nói, huynh nguyện ý cùng ta chiêm ngưỡng thế gian mỹ cảnh…”

Dù gió thoảng qua tai, nhưng lời vừa mới đây, vẫn còn văng vẳng, vương vấn bên tai, huynh đã vội đổi lòng sao?

“Đúng vậy, ta nói, ta nguyện ý cùng huynh…” – Ánh mắt y chăm chú dừng lại thật lâu trên người hắn.

Thật lâu…

Để đến cuối cùng, bật ra một lời, quyết tuyệt, mãnh liệt mà vô cùng luyến lưu tha thiết, một lời thề khắc cốt ghi tâm: “Vĩnh viễn, cho đến khi… Tiếu Khuynh Vũ chết đi.”

Này đoạn cảm tình, chắc chắn sẽ không được thế gian đồng tình chúc phúc.

Này đoạn cảm tình, chắc chắn sẽ không có kết cục.

Cho nên… Ta, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bồi bạn cùng ngươi.

Tiếu Khuynh Vũ nguyện ý cùng Phương Quân Càn, chiêm ngưỡng thế gian mỹ cảnh

Mãi mãi, cho đến khi…

Trút hơi thở… cuối cùng…