Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 86

Được, được, được lắm, phải thật lòng thừa nhận một chuyện, ngay từ nhỏ Phương tiểu hầu gia của chúng ta đã biết thế nào là ái tình, không những thế, lại còn rất đa tình.

Từ thuở thiếu thời, Anh Vũ hầu đã chẳng hề xa lạ với chốn Tần lâu Sở quán (1), thậm chí đã sớm quyến luyến thanh lâu, lọc lõi biết bao nhiêu trăng hoa phong nguyệt. Nhưng mà, hắn vẫn luôn luôn không bao giờ để dây dưa quá chặt, vương vấn quá lâu, ví như lạc bước giữa rừng hoa muôn hồng ngàn tía khoe sắc tỏa hương, dù có ngây ngất hưởng thụ vẫn tỉnh táo không để phấn hoa dính áo, cành lá níu chân. Đại danh Phương tiểu hầu gia lúc nào cũng là mối ưu tiên hàng đầu của các mỹ nhân tú lệ chốn lầu hồng, những cánh tay nõn nà mềm mại luôn sẵn sàng vẫy gọi chào mời mỗi khi nhác thấy bóng hắn bước qua.

Cho dù là hoa khôi đệ nhất, bất luận tư sắc nàng ta phi thường xuất chúng, bất luận nàng ta kiêu ngạo bán nghệ không bán thân hay chẳng bán nghệ cũng chẳng bán thân, một khi đã vào tay Tiểu hầu gia thì đều bị khắc chế, ngoan ngoãn nghe lời. Phải nói thật rằng, Phương tiểu hầu gia là một tay ‘sát’ nữ nhân không phải tầm thường…

Nhưng, lần này thì khác, rất khác. Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không giống như vậy. Trong lòng Phương Quân Càn đối với y, hắn khao khát muốn có y, nhưng là sở hữu chứ hoàn toàn không chiếm hữu. Còn nữ nhân khác, so với vật phẩm cũng không khác nhau, đều để khoe khoang chiến tích, để nâng cao thân phận. Chỉ vậy thôi!

Tiếu Khuynh Vũ không phải như vậy, y là người duy nhất có thể cùng ngồi cùng đứng với Phương Quân Càn, quyền thế, địa vị không hề thua kém, là nam tử tuyệt thế vô song độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Người như y, chí tôn chí quý như y, thanh khiết không chút tỳ vết như y, kiêu hãnh tự tôn như y… Muốn một người như vậy cam tâm tình nguyện trở thành sở hữu của người khác, không hề dễ dàng. Và đó cũng là mục đích tối thượng.

Tuyệt thế như người, vô song như người, ta lại càng vì người mà dốc hết thần trí, đổ hết tâm tư!

Lại nói, từ sau khi Lễ bộ thượng thư vì khuê nữ nhà mình mà thượng tấu cầu hôn, triều đường thực sự hỗn loạn, tựa một cái vạc to lớn sôi sục rồi bùng nổ. Lý nào lại để lão già này phỗng tay trên trước chứ!?

Phàm vị lão thần nào trong nhà có con gái đến tuổi cập kê đều ngửa mặt lên trời dậm chân đấm ngực tức tối, hận mình đã chậm một bước chân.

Hiện tại, hằng ngày Gia Duệ đế đều phải tiếp nhận vô số tấu chương, các vị đại thần không tiếc lời khoe khoang về con gái nhà mình, nào là khuê nữ dung mạo xinh đẹp, tính nết đoan trang, công dung ngôn hạnh đều vẹn toàn. Cũng có vị không tiến cử con mình mà nhận sự ủy thác của hảo bằng hữu, ra sức cổ súy vun bồi, xây đắp cho một mối lương duyên…

Số tấu chương mà Gia Duệ đế buộc phải xem xét phê duyệt mỗi ngày giờ đây cơ hồ đã gấp đôi gấp ba lúc trước, vừa phê duyệt tấu chương lão vừa lầm bầm làu bàu, bộ dáng cau có khó chịu vô cùng. Quả thật, Phương tiểu hầu gia đúng là biết cách làm người ta phải hận chết đi!

Mà không chỉ cung nội xôn xao, ngay cả phố chợ cũng sôi nổi không kém. Thậm chí, những kẻ máu mê cờ bạc còn công khai lập bàn cá cược giữa phố, đánh cược xem cuối cùng Phương tiểu hầu gia sẽ đem lễ vật đến cầu hôn với thiêm kim tiểu thư nhà nào, thời hạn là ba tháng.

Hiện tại mà nói, mọi ánh mắt thế gian đều đổ dồn sự chú ý vào hai sự kiện lớn nhất: một là chuyện cầu thân của Thuần Dương công chúa, còn chuyện thứ hai, khỏi phải bàn cãi, chính là chuyện chung thân đại sự của Phương tiểu hầu gia đây.

Hoàng triều xôn xao, thiên hạ ầm ĩ, vậy mà, chính cái nơi phát xuất ra căn nguyên mọi chuyện, cái nơi trung tâm của mọi bão táp phong ba kia – đích thị Định Quốc vương phủ – mọi người vẫn bình chân như vại, mọi thứ vẫn tĩnh lặng êm đềm như ngày thường, trước sau như một chẳng có chút nào khác lạ.

Thư phòng, Định Quốc vương gia thản nhiên cùng Phương tiểu hầu gia đánh cờ.

Lão Vương gia an phận, tự biết kỳ nghệ cờ tướng của mình một góc cũng không bằng khuyển tử, bèn một mực ép hắn phải đánh cờ vây. Phương tiểu hầu gia ranh mãnh nhìn phụ thân, mỉm cười kín đáo rồi cũng gật đầu đáp ứng.

Liên tiếp bảy bàn!

Lão Vương gia bị đánh cho manh giáp không còn, tả tơi hoa lá, bao nhiêu tự tin kiêu ngạo phút chốc bay đâu mất sạch, chẳng còn lại cái gì khí thế. Cuối cùng, thật không cam tâm để nhi tử bóp chết mà cũng để vớt vát chút thể diện, lão Vương gia giả vờ nộ khí xung thiên biện bạch: “Tại vi phụ hôm nay tâm tình không được tốt, để cho khuyển tử ngươi lợi dụng chiếm tiện nghi thôi!”

Phương Quân Càn nhìn phụ thân chăm chú, khuôn mặt anh tuấn tà mị nghiêng nghiêng giống như đang cười mà cũng dường như không phải, nói đúng hơn là hắn đang cố gắng không bật cười thành tiếng.

Lão Vương gia bị hắn nhìn chằm chằm thì bỗng dưng chột dạ, liền đánh trống lảng: “Càn nhi mấy năm qua kỳ lực tiến bộ nhanh không ngờ nha, có phải được minh sư chỉ điểm không?”

Phương tiểu hầu gia cười khẩy, lầm bầm trong miệng:

“Mấy năm nay sống dưới ách ‘thống trị’ của Khuynh Vũ thật nhục biết bao nhiêu, kỳ lực mà không tiến bộ vượt bực thì bổn hầu gia đâm đầu vào đậu hũ tự sát cho rồi… Ngay cả Thích quân sư kỳ nghệ cao tuyệt đánh cờ còn ngang ngửa năm ăn năm thua với ta. Phụ thân… Chậc… khả năng phụ thân thẳng thắn mà nói, quá lắm cũng chỉ cỡ bọn lão Lý là cùng…”

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể lấy bụng bảo dạ, nói thầm trong lòng, chứ để lọt vào tai lão Vương gia, không dám bảo đảm bệnh tim của người sẽ không phát tác.

“À phải Càn nhi, gần đây phụ thân nghe trong kinh sư người ta đồn ầm lên, nói con có tình ý với thiên kim tiểu thư nhà Hộ bộ thị lang, muốn cưới nàng ta làm thê tử đúng không?”

Ngón tay Phương Quân Càn niệp chặt quân cờ chẳng chút bối rối, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp gọn: “Buồn cười!”

Lẽ thường, tin đồn trên đường truyền đi đã được thêm mắm dặm muối không ít, đến lúc về lại đến tai khổ chủ thì con gà nhúng nước đã biến thành con gà trụi lông, thiên hạ quả thật ngoa ngôn xảo ngữ, kiểu gì nói cũng được.

Khuyển tử hồi đáp quá nhanh chóng như vậy… Không, không phải gọi là nhanh chóng, cái này phải gọi là đáp án đã chuẩn bị từ rất sớm, chỉ cần hỏi liền bật ra ngay, tuyệt đối chính xác, không chút ngập ngừng bối rối, cũng không nói hai lời!

Nếu không phải là người tâm tư kín kẽ, suy nghĩ kỹ càng trước khi mở lời tuyệt đối không thể có cái khí phách dứt khoát kiên quyết, chém đinh chặt sắt, trăm lời như một như thế!

Lão Vương gia cả kinh: “Càn nhi… Hay là Càn nhi đã có ý trung nhân rồi?!”

Phương tiểu hầu gia cũng thật thà thú nhận: “Đúng vậy, nhi tử đã yêu một người!”

Vương gia cố truy hỏi đến cùng: “Người ấy là ai?”

Phương Quân Càn ngẩng mặt lên nhìn, trên mặt cố hữu nụ cười phong lưu tà mị, điên đảo chúng sinh.

Lẳng lặng hỏi: “Phụ thân muốn biết?”

Lão Vương gia lập tức gật mạnh đầu.

Phương tiểu hầu gia tà tà cười đầy yêu nghiệt: “Không cho cha biết!”

Suýt chút nữa lão Vương gia đáng thương bị hắn hù cho thổ huyết mà chết. Chợt có cảm giác… Khuyển tử yêu của mình mấy năm qua ở Bát Phương Thành đã hóa hư rồi!!! (vậy chứ trước đây hắn ngoan lắm sao?)

Lão Vương gia không ngừng níu kéo, nài nỉ hài tử: “Càn nhi ơi Càn nhi à, vi phụ là cha của con mà, tiết lộ cho cha biết chút gì đi! Không giấu Càn nhi nữa, lần này cha muốn thắng lớn ở đổ phường (2) cũng phải nhờ vào ngươi đó!”

Đoạn rón rén rút ra một cuộn giấy trong túi áo ngực, trên đó là một bản danh sách chi chít chữ, dài dằng dặc, toàn bộ là khuê danh của các đối tượng chờ tuyển hôn. Bên cạnh mỗi cái tên đều chi chú cụ thể từ gia thế, xuất thân, đánh giá sơ khởi về tư dung, khí chất cũng như phân loại tỉ mỉ về tính cách và học thức chung của từng nàng.

Đương nhiên, bên cạnh đó không thể thiếu tỷ lệ đặt cược và khả năng nắm cơ hội trở thành con dâu Vương phủ của từng cô.

Phương tiểu hầu gia vừa nhìn thấy đã mắt hoa đầu váng, chẳng biết đâu mà lần, hắn chắt lưỡi than: “Rừng rậm bao la, chim nào cũng có!” (3) Đoạn đẩy bản danh sách lại cho phụ thân, nghiêm túc nói: “Phụ thân nghe nhi tử khuyên một câu thôi, đừng vứt ngân lượng vào đây làm chi vô ích, con nói trước, ván cược này, không có ai thắng đâu!”

Nói xong, hắn xoay lưng, hướng cửa thư phòng thẳng tiến.

Thấy khuyển tử phản ứng quyết liệt, lão Vương gia lại càng buồn bực trong lòng: “Nam xu Bắc lệ, Yến sấu Hoàn phì (4), bao nhiêu con gái đẹp trong thiên hạ đều đến như thế là cùng, hà cớ gì nhi tử nhà mình ngay cả liếc qua một cái cũng không, đã vậy còn gạt phắt đi chẳng chút thương hương tiếc ngọc vậy chứ?”

“Báooo!!!” Một tên gia đinh thở hồng hộc chạy ào vào thư phòng, “Vương gia, có tên mới bổ sung danh sách!”

Lão Vương gia ngay lập tức vồ vập lấy xem, đập vào mắt là một cái tên khiến cho người choáng váng chấn kinh, há hốc mồm!

Trên danh sách là một cái tên ba chữ, được viết to nắn nót, rõ ràng – Tiếu Khuynh Vũ!

Có kẻ to gan lớn mật dám hạ ngay cái tên Vô Song công tử?!!

Vương gia lảo đảo kinh hãi thối lui mấy bước, dở khóc dở cười: “Là ai vậy? Làm vậy chẳng phải quá ác sao?”

Tít tận Bát Phương Thành, Thích quân sư phe phẩy chiết phiến, cười ranh mãnh đến là giống hồ ly: “Là ta đây chứ ai!! Tiểu hầu gia ơi Tiểu hầu gia, Thích mỗ đem cả gia sản sự nghiệp gửi gắm trên người ngài đó! Lần này, vấn đề tài chính của Bát Phương Thành có thể giải quyết thuận lợi hay không nhất nhất đều dựa vào Tiểu hầu gia ngài thôi!”

(Mặc nhi chi chú: chương này bổn Thái hậu chỉ hứng chí mà làm, đừng hỏi ta vì sao! Chẳng qua vì ‘thú tính’ trỗi dậy thôi!)

—oOo—

(1): mời xem lại chú thích ‘lầu Tần quán Sở’ ở

(2): sòng bạc

(3): ý nói thiên hạ rộng lớn, chuyện tốt hay chuyện xấu, người thế này thế nọ gì cũng có đủ

(4): xu = lệ: xinh đẹp, tức là mỹ nhân có ở khắp mọi nơi. ‘Yến’ tức Triệu Phi Yến, hoàng hậu của Hán Thành đế, ‘sấu’: gầy ốm. ‘Hoàn’ tức Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi của Đường Minh Hoàng, ‘phì’: mập mạp

Triệu Phi Yến vốn nổi tiếng vì vẻ đẹp thanh mảnh yếu ớt, nhẹ như tơ liễu, còn Dương quý phi lại nổi tiếng vì vẻ đẹp đầy đặn, phồn thực đầy sức sống. Cả hai nàng ấy, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nổi tiếng trong lịch sử. Cả câu này nghĩa là, dù là mỹ nhân tuyệt thế cũng phải có đôi chút khuyết điểm, hà tất quá cầu toàn làm chi.