Ân Dĩ Yên cũng tự biết mình đuối lý nên không tiếp tục cãi nhau với Ân Dĩ Mặc.
Tuy nhiên nhìn thấy anh trong tiềm thức lo lắng cho Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Yên vô cùng hài lòng, chuyện lần này Tô Thời Sơ bị bắt cóc cũng không xem là tất cả đều là chuyện xấu.
Ít nhất Ân Dĩ Yên có thể xác định em trai mình vẫn có tình cảm với Tô Thời Sơ, nếu không bộ dạng hỗn loạn vừa rồi chẳng lẽ chỉ là giả vờ thôi sao?
Nghĩ đến đây, cô ấy vui vẻ chào Ân Dĩ Mặc, nói về nhà nấu canh cho Tô Thời Sơ bồi dưỡng cơ thể, để anh ở lại đây chờ.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra.
“Người nhà Tô Thời Sơ?”
Ân Dĩ Mặc đút hai tay vào túi, ánh mắt nhàn nhạt: “Nói đi.”
Bác sĩ cũng không nghĩ tới người nhà Tô Thời Sơ lại là Ân Dĩ Mặc, sắc mặt vốn bình tĩnh nhất thời run lên: “Ân… Ân tổng?”.
“Có chuyện gì mau nói.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, trong lòng càng thêm khó chịu, anh giật giật cúc áo nơi cổ, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột.
Thấy tâm trạng anh không tốt, bác sĩ không dám chậm trễ, “Trên mặt và tay cô Tô là ngoại thương, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên trên đầu cô ấy vốn có vết thương cũ, lần này lại bị đánh nặng nên trong đầu bị tích tụ máu, bây giờ bị chấn động não nhẹ.”
“Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi dưỡng thương tốt, máu tụ tản đi thì không sao nữa.”
Có vết thương cũ từ khi nào?
Trong mắt Ân Dĩ Mặc hiện lên vẻ nghi ngờ, Tô Thời Sơ từng bị đánh lúc nào?
Anh thu hồi suy nghĩ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.
…
Trong phòng.
Tô Thời Sơ từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy một màu trắng tinh, suy nghĩ dần dần trở về, cô nhớ tới chuyện trước khi mình ngất xỉu.
À đúng, cô được Ân Dĩ Mặc cứu.
“Tỉnh rồi sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Ân Dĩ Mặc từ một góc phòng truyền đến.
Tô Thời Sơ nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình thon dài của Ân Dĩ Mặc đang đứng trước cửa sổ, ánh sáng chiếu xuống, che khuất khuôn mặt anh tuấn của anh trong bóng tối, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Tô Thời Sơ: “Tôi đang ở trong bệnh viện hả?”
Ân Dĩ Mặc nhếch môi, nói châm biếm: “Chúc mừng cô, đầu óc vẫn còn dùng được.”
Tô Thời Sơ: ...
Cô quay mặt đi, vừa mới tỉnh lại nên cô lười cãi nhau với Ân Dĩ Mặc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy đầu nặng trĩu, phản ứng trở nên hơi chậm chạp.
“Sao tôi cảm thấy đầu tôi lại nặng như vậy?” Tô Thời Sơ ngây người nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, khẽ mở miệng.
“Nói nhảm, ai đội cái túi to trên đầu mà không nặng?” Ân Dĩ Mặc vẫn không chút khách khí, nói chuyện cay nghiệt.
Tô Thời Sơ không thể nhịn được nữa, quay đầu lại đáp trả: “Ân tổng, tôi là bệnh nhân, hiểu không? Anh có thể có thái độ tốt hơn một chút đối với bệnh nhân không?”
Ân Dĩ Mặc nhìn cô một cái: “Tôi chưa bao giờ kiên nhẫn với bệnh nhân có vấn đề về não.”
Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, nghe Ân Dĩ Mặc chế giễu, cô càng hy vọng đầu mình có thể nứt ra bất cứ lúc nào, sau đó não sẽ chảy khắp sàn nhà, dọa chết cái tên Ân Cẩu này, khỏi cho anh nói mấy lời khó nghe.
Đúng lúc này, Lâm Hoài đẩy cửa tiến vào: “Ân tổng, đã giải quyết xong rồi.”
“Biết rồi.” Ân Dĩ Mặc híp mắt lại, âm thanh lạnh lùng và ảm đạm.
Tô Thời Sơ quay đầu nhìn Lâm Hoài, mơ hồ đoán được chuyện anh ấy nói chắc hẳn là xử lý vợ chồng nhà họ Hoàng.
Nghĩ đến những lời ác độc mà bà Hoàng nói, Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, đôi mắt lãnh đạm.
Một số người không đáng được thông cảm chút nào.
Lâm Hoài bước vài bước đến gần, hạ thấp âm thanh nói: “Còn nữa, hình ảnh anh ôm phu nhân lúc nãy bị paparazzi chụp được, bây giờ trên mạng khắp nơi đều đang bàn tán.”
Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc nhíu mày nhưng cũng chỉ trong chớp mắt: “Xử lý tốt quan hệ công chúng.”
Ý của những lời này hiển nhiên là không có ý định đè xuống.
Trước kia, Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ nghĩ đến việc tiết lộ danh tính Ân phu nhân của Tô Thời Sơ. Bởi vì anh cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì quá lâu, ban đầu mà càng náo loạn thì sau này kết thúc sẽ càng phiền toái.
Nhưng lần này Tô Thời Sơ bị bắt cóc, Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên ý thức được nếu cứ giấu như vậy, anh sẽ chỉ tạo cơ hội cho một số người có ý định bất chính.
Anh thay đổi ý định, anh muốn cho mọi người biết Tô Thời Sơ là vợ của anh, là Ân phu nhân của Ân Dĩ Mặc anh, chỉ có như vậy thì họ mới không dám tùy ý làm bậy nữa.
Tất nhiên, trong trường hợp này, người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ không thể nghĩ đến việc kết hôn với người khác nữa.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ân Dĩ Mặc không tự chủ được khẽ nhếch lên.
…
Vài ngày sau, Tô Thời Sơ được xuất viện.
Cô sờ khối u nho nhỏ phía sau đầu, vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
Gả cho Ân Dĩ Mặc chưa bao lâu, cô đã gặp nhiều tai họa đến thế, xem ra phu nhân nhà giàu quả thật không dễ làm.
Nằm viện lâu, cô quyết định mua một ít bánh ngọt tự thưởng cho mình vì đã ở trong bệnh viện trong thời gian này.
Thế nhưng khi Tô Thời Sơ đang đứng trước quầy của tiệm bánh ngọt và định thanh toán hóa đơn, cô đưa hai tay sờ vào túi, phát hiện không có tiền.
Lần trước Lâm Hoài chuyển tiền cho cô, cô đã tiêu gần hết, vừa rồi còn hưng phấn cầm một đống bánh ngọt, kết quả tiền chỉ đủ mua một cái.
“Thật ngại quá, tôi bỗng nhiên cảm thấy mua nhiều như vậy cũng không ăn hết...” Tô Thời Sơ ngại ngùng, vẫn mỉm cười xin lỗi với cô gái bán hàng, chuẩn bị yên lặng trả bánh ngọt lại.
Ngoài dự đoán của cô, nhân viên cười càng rạng rỡ: “Không sao, cô cứ lấy hết những thứ này đi.”
Tô Thời Sơ sửng sốt.
Cô không nghe nhầm phải không? Thời buổi này còn được ăn miễn phí à?
Chẳng lẽ cô thoạt nhìn giống một đứa ngốc, cho nên nhân viên cửa hàng đang đồng cảm với cô?
Tô Thời Sơ cho rằng nhân viên thu ngân không hiểu ý của cô nên hạ quyết, cắn răng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:
“Thật ngại quá. Thật ra không phải tôi ăn không hết, là tôi không mang đủ tiền...”
“Không sao, lần sau cô đến trả sau được, chuyện nhỏ mà thôi.” Cô gái vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, dường như cũng không lo lắng chuyện cô sẽ không quay lại trả tiền.
“Cô không sợ tôi không quay lại sao?” Tô Thời Sơ suy nghĩ một chút mới bạo dạn nói
Bây giờ lòng tin giữa người với người có thể vững chắc đến vậy à?
Nhân viên cười lắc đầu: “Không, cô là Ân phu nhân, không đến mức quịt mấy cái bánh ngọt được. Cho dù cô không trả tiền thì có thể để cô thưởng thức bánh ngọt của cửa hàng cũng là may mắn của chúng tôi.”
Tâm trí của Tô Thời Sơ đóng băng ngay lập tức.
“Cô... Tôi...” Tô Thời Sơ lắp bắp, cô bị di chứng chấn động não, không kịp phản ứng nên nói không rõ.
Đến khi Tô Thời Sơ mang theo một đống bánh ngọt ra khỏi cửa hàng còn cảm thấy hơi ảo diệu.
Trên đường đi, rất nhiều người xung quanh nhìn cô xì xào bàn tán, không biết đang nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên vang lên.
“Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi thứ bạn muốn đều có thể trở thành sự thật...”
Ngay khi tiếng chuông ma thuật của cô vang lên, những người xung quanh đang âm thầm theo dõi cô đột nhiên phát ra tiếng cười kiềm chế.
Tô Thời Sơ hơi mất bình tĩnh, lấy điện thoại ra, là Ôn Thư gọi tới.
“Tô Thời Sơ, cô thật sự rất có bản lĩnh! Sao cô có thể khiến Ân tổng thổ lộ với cô trước cánh truyền thông vậy? Bây giờ cả thành phố đều biết cô là Ân phu nhân!”