Lưu Luyến Không Quên

Chương 274: Chuyện xấu (1)

Lãnh Nghị thoảng sửng sốt, quả nhiên tin tức truyền rất nhanh! Đáy mắt hắn phút chốc tối sầm lại, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, 'Y Y, anh chỉ hơi mệt thôi, trạng thái tinh thần không tốt lắm, không phải bệnh gì nghiêm trọng... lại sợ em lo lắng cho anh cho nên không nói cho em biết!'

'Anh có nói cho em biết hay không cũng không sao, dù sao cũng có Hạ Tịch Họa theo chăm sóc anh rồi!' Giọng Lâm Y vẫn nhàn nhạt như cảm giác bị tổn thương, Lãnh Nghị vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

Lòng ẩn ẩn có chút khó chịu, Lãnh Nghị nhắm mắt lại, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, hai đầu điện thoại trầm mặc hồi lâu Lãnh Nghị mới thấp giọng nói, 'Y Y, người anh muốn ở bên cạnh là em...'

Đáy mắt ảm đạm của Lâm Y bừng sáng, một cảm giác nhớ mong chợt dâng lên ồ ạt trong lòng, nếu đã yêu nhau, vì sao cứ phải dày vò nhau làm gì? Cô mím môi, rốt cuộc quyết định: 'Nghị, em về với anh...'

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, ván cờ này đã đến thời điểm mấu chốt, lúc này mà để Lâm Y trở về, không những khiến cô lần nữa lâm vào nguy hiểm mà có thể còn phá hỏng cả ván cờ hắn cất công bày ra...

Sự trầm mặc của Lãnh Nghị khiến mày Lâm Y hơi chau lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không vui, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, mang theo chút nghi hoặc, 'Lãnh Nghị...'

'Y Y', Lãnh Nghị cắn môi, đôi mày cũng chau lại, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung về phía màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới thấp giọng nói, 'Tạm thời em không cần quay về... đợi mấy ngày nữa anh sẽ đến đón em!'

Mây đen rốt cuộc giăng đầy trong mắt Lâm Y, lòng cũng đau đến vỡ vụn, cô lạnh giọng nói, 'Lãnh Nghị, trong lòng anh, em với Tịch Họa rốt cuộc ai mới quan trọng hơn anh có làm rõ không? Nếu như thật sự anh không thể buông tay cô ấy, vậy thì buông tay em đi!'

'Không phải...' Trong mắt Lãnh Nghị loáng thoáng hiện lên chiếc lắc tay nhỏ bằng bạc, hắn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu dù biết Lâm Y không nhìn thấy, trầm giọng: 'Y Y, em phải tin anh, em với cục cưng mới là người anh không thể buông ra nhất, là người anh dùng tính mạng mình để yêu thương và che chở...'

Đáy mắt Lâm Y hơi gợn sóng, lời nói thâm tình của Lãnh Nghị ít nhiều gì cũng giúp hòa tan nỗi đau trong lòng cô, không nghe Lâm Y nói gì, Lãnh Nghị thấp giọng nói tiếp: 'Cho anh thêm mấy ngày nữa, nhất định anh sẽ để Tịch Họa rời đi!'

Lâm Y mím chặt môi, đầu hơi cúi xuống, vẫn không nói một lời cho đến khi đầu bên kia lại truyền đến giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị, 'Y Y, đừng giận anh nữa, được không?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nuốt nuốt nước bọt, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cố gắng điều dưỡng thân thể... em sẽ đợi anh!'

'Ừ..' Khóe môi Lãnh Nghị rốt cuộc cũng lộ ra một ý cười.

Trong một công viên cảnh sắc rất đẹp của thành phố G, Lâm Y đang ngồi dưới một mái đình cổ kính nhìn mấy đứa trẻ đang mải mê chơi đùa trên bãi cỏ trước mặt, đôi mắt đen láy bừng sáng, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ ra một ý cười, rạng rỡ như một đóa tuyết liên mới nở, thanh thuần không nhiễm chút bụi trần...

Cách đó không xa, Lý Mặc đang tựa người vào một gốc cây cổ thụ, một tay kẹp một điếu thuốc, một tay đút vào túi quần, đôi mắt tà tứ hơi nheo lại nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trong đình; cô gái có mái tóc suôn dài mềm mại, trên người là chiếc váy trắng rộng rãi, mái tóc cùng làn váy phất phơ theo cơn gió nhẹ thổi, lòng Lý Mặc không hiểu sao cũng rung động theo...

Lý Mặc dúi điếu thuốc vào thùng rác sau đó đi về phía cô gái, lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, mắt vẫn nhìn chăm chú gương mặt thanh thuần tươi mát của cô gái cùng nụ cười như một đóa hoa mới nở của cô...

Lâm Y rốt cuộc cũng phát hiện ra có người đang ngồi bên cạnh mình, cô thu hồi tầm mắt lại nhìn sang Lý Mặc, vẫn nụ cười tươi tắn trên môi, 'Lý Mặc...'

Lý Mặc mỉm cười, 'Nhìn gì mà xuất thần vậy?' Lâm Y chỉ cười không trả lời hắn, mắt cô lại nhìn về phía mấy đứa trẻ đang đùa nhau trên bãi cỏ, ánh mắt Lý Mặc cũng nhìn theo cô, trong mái đình bỗng chốc thật an tĩnh.

Thật lâu sau Lý Mặc mới nhấc tay lên xem đồng hồ rồi lại nhìn sang Lâm Y, giọng nói mang theo chút ý cười, 'Đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!'

Lâm Y không vội trả lời hắn, cô thoáng suy xét rồi nhìn về phía Lý Mặc, môi lộ ra một ý cười yếu ớt, 'Lý Mặc... mấy ngày nay ngày nao anh cũng cùng tôi ra ngoài chơi, thật vất vả cho anh!'

Mắt Lý Mặc hơi lóe sáng sau đó là tiếng cười tà tứ, 'Nào có vất vả gì đâu, mấy ngày nay vừa khéo tôi rảnh rỗi, không có việc gì làm...'

Lâm Y không trả lời hắn, chỉ uyển chuyển nói: 'Là do ba tôi quá lo cho tôi nên mới phiền anh đi chơi cùng tôi, thực ra tôi không có việc gì...' Nói đến đây Lâm Y hơi dừng lại một chút, nhìn Lý Mặc rồi nhẹ giọng nói tiếp, 'Lý Mặc, anh không cần mỗi ngày đều cùng tôi đi chơi, tôi sẽ nói với ba tôi!' Thực ra chuyện này Lâm Y đã nói với Từ Nhất Hạo rất nhiều lần rồi nhưng không được nên cô đành nói với hắn.

Lý Mặc không trả lời Lâm Y, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt khác thường của hắn khiến lòng Lâm Y thoáng có chút bất an, cô tránh né bằng cách nhìn ra ngoài bãi cỏ...

Thấy Lâm Y né tránh ánh mắt của mình, khóe môi Lý Mặc không tự chủ được câu lên một nụ cười, mắt lóe lên một tia dị thường, 'Lâm Y...' Lần đầu tiên Lý Mặc gọi thẳng tên cô, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, môi cũng lộ ra chút ý cười nhưng không trả lời hắn, mắt vẫn mải nhìn ra bãi cỏ.

Lý Mặc cẩn thận quan sát từng phản ứng nhỏ của Lâm Y, hắn hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng dịu dàng như nước, 'Chuyện này không liên quan gì đến ba em! Là tôi tình nguyện ra ngoài với em...' Nói rồi giọng hơi trầm xuống, mang theo chút cảm giác như si như say, 'Tôi thích cảm giác được cùng em tản bộ...'

Lâm Y rũ mi, mày hơi chau lại, rốt cuộc thu hồi tầm mắt đang nhìn ra bãi cỏ, nhìn sang Lãnh Nghị, ánh mắt lạnh mạc, 'Lý Mặc... tôi là người sắp làm mẹ...'

Nhìn vẻ nghiêm túc của Lâm Y, Lý Mặc cười nhẹ, cố làm ra vẻ thoải mái, 'Lâm Y, tôi biết chứ, em yên tâm... ừm, tôi sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của ba cô...'

Lúc này ở Paris đang là buổi tối, trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Lãnh Thành mặc áo ngủ, hai chân vắt tréo nhau ngồi nơi sofa, bên cạnh là mấy người vệ sĩ người nước ngoài vóc người cao lớn, ông nhìn quanh một vòng mấy người chủ quản cao cấp của LS quốc tế, những người đó đang thấp giọng bàn bạc gì đó.

Một lúc sau mấy người đó đứng dậy cáo từ rồi lặng lẽ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lãnh Thành và mấy người vệ sĩ, rồi Lãnh Thành vẫy tay, mấy vệ sĩ thấy thế cũng lục tục rời đi.

Lãnh Thành một mình ngồi đó, mắt nhắm lại trầm tư...

Vốn ông vẫn luôn cho rằng mình là nhị thiếu gia của nhà họ Lãnh, ông vẫn luôn sống trong vui vẻ và ấm áp, cho đến một ngày, chính là ngày ông vừa tốt nghiệp trung học, một người tự xưng là anh trai ông đến tìm thì ông mới biết mình vốn không phải họ Lãnh, ông họ Lâm, cha mẹ ông qua đời lúc ông chỉ mới một tuổi rưỡi, là lão gia nhà họ Lãnh bức tử cha mẹ ông!

Anh trai ông cho ông biết mình phải đoạt lại tài sản thuộc về nhà họ Lâm sau đó báo thù cho cha mẹ mình! Từ đó sinh mệnh Lãnh Thành mất đi rồi ánh mặt trời, ông sống trong mâu thuẫn, dày vò, bởi vì Tương Mân và Lãnh Tân luôn đối xử với ông như con ruột của mình, ông đã từng muốn trốn tránh tất cả, chính vì vậy ông mới quyết định đi du học, rồi mới quen biết Lâm Như Thanh, cũng giống như những người trẻ tuổi khác, ông đối với tình yêu đầu cũng tràn đầy nhiệt tình cùng những cảm xúc bồng bột.

Nhưng chính lúc ông tích cực trốn tránh thì cô con gái nhỏ của anh trai ông bởi vì sinh bệnh không người chăm sóc mà mất đi, không lâu sau, anh trai ông kéo Lãnh Tân cùng chết, để lại một đứa con trai Lâm Phong...

Thảm kịch gia đình khiến nội tâm Lãnh Thành bị chấn động không nhẹ! Sau đó Lâm Phong tìm đến ông, từ đó ông biết, nhiệm vụ trả thù cho nhà họ Lâm đặt nặng trên vai mình, ông phải đoạt lại tất cả những gì nhà họ Lãnh đã lấy đi từ nhà họ Lâm!

Hiện giờ chủ quản của một vài bộ phận quan trọng của LS quốc tế đã bị ông nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần đợi một khi người thừa kế được chỉ định của LS quốc tế, Lãnh Nghị, có chuyện, ông lập tức ép Lãnh Tuấn ký văn kiện chuyển nhượng... đến lúc đó ông liền có thể danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế mới của LS quốc tế...

Bấy hiêu năm qua ông vẫn luôn chờ cơ hội này, ông phải trừ đi người thừa kế được chỉ định của nhà họ Lãnh - Lãnh Nghị, hơn nữa còn không được lộ ra chút vết tích nào, như vậy ông mới có thể quang minh chính đại tiếp nhận vị trí của Lãnh Nghị.

Cái khó chính là vì lúc nhỏ Lãnh Nghị sau khi bị bắt cóc, nhà họ Lãnh bảo hộ cho Lãnh Nghị có thể nói là không chút sơ sẩy, ông gần như không có cơ hội xuống tay; mà sau này khi trưởng thành, Lãnh Nghị càng thêm mạnh mẽ giỏi giang, điều này khiến cho kế hoạch của Lãnh Thành vốn khó lại càng thêm khó! Ông gần như đã mất đi lòng tin có thể trừ khử Lãnh Nghị!

Sau này sự xuất hiện của Hạ Tịch Họa khiến Lãnh Thành nhận ra đây là cơ hội tốt của ông, ông biết thực ra Hạ Tịch Họa không phải là "Họa Nhi" mà Lãnh Nghị luôn nhắc đến! Vì vậy Lãnh Thành đâm lao phải theo lao, lợi dụng sự ái mộ và khát khao của Hạ Tịch Họa đối với nhà họ Lãnh mà khống chế cô chặt chẽ trong lòng bàn tay mình.

Ông muốn lợi dụng Hạ Tịch Họa ẩn nấp bên cạnh Lãnh Nghị, dùng một loại độc dược mãn tính ngấm ngầm làm cho Lãnh Nghị mất đi khả năng làm cha, hơn nữa khiến cho hắn tinh thần uể oải, sau đó trí lực bắt đầu xuất hiện chướng ngại...

Nhưng sau này Tịch Họa lại đem lòng yêu Lãnh Nghị, không nỡ ra tay hạ độc hắn, vì vậy trong cơn giận dữ Lãnh Thành đạo diễn một màn tai nạn giao thông, khiến Tịch Họa trở thành người thực vật, hơn nữa thành công khiến cho Lãnh Nghị luôn sống trong áy náy và dằn vặt, từ đó tuyên bố không lấy vợ.

Sở dĩ Lãnh Thành không gϊếŧ chết Tịch Họa chính là vì ông tin tưởng rồi sẽ có ngày Lãnh Nghị tìm được người mình yêu, lúc đó mới cho Tịch Họa lần nữa xuất hiện. Bất luận thế nào, Tịch Họa vẫn không thể thoát được sự khống chế của ông, còn người phụ nữ kia của Lãnh Nghị, ông không có lòng tin có thể khống chế được! Quả nhiên, như sự dự đoán của Lãnh Thành, Lãnh Nghị sau này gặp gỡ Lâm Y...