Lưu Luyến Không Quên

Chương 69: Lưu manh + vô lại + lường gạt (1)

'Nơi nào ở nội thành?' Không nghe câu trả lời của Lâm Y, người thanh niên đang lái xe lại hỏi lại một lần.

'Tùy tiện!' Lâm Y cúi thấp đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.

'Tùy tiện?' Người thanh niên lại cười một cách phóng túng, 'Tùy tiện thì tùy tiện vậy!'. Thoáng ngừng lại, anh ta lại hào hứng với một vấn đề khác: 'Thiên sứ, em tên là gì?'

Lâm Y mím chặt môi, không trả lời hắn, thật ra cũng không có tâm trạng trả lời nhưng người thanh niên cũng không để ý, giọng cười phóng túng vang lên rất rõ ràng trong khoang xe, lại bắt đầu trêu chọc Lâm Y: 'Không nói hở? Không nói vậy anh gọi em là "thiên sứ" có được không?'

Cô gái ngồi bên cạnh càng nhíu mày chặt hơn, tức tối rống lên: 'Loại con gái nào anh cũng muốn ...'

Càng lúc càng đến gần khu nội thành, chợt người thanh niên lái xe thấp giọng rủa thầm một câu: 'Phía sau có xe đang đuổi theo chúng ta!'

'Thật sao?' Cô gái ngồi nơi ghế phụ vội quay đầu lại nhìn; Tim Lâm Y cũng đập thình thịch trong l*иg ngực, cô cũng vội quay đầu lại nhìn phía sau xe, quả nhiên có một chiếc xe màu đen đang bám thật sát phía sau.

Sóng mắt cô khẽ động, Lâm Y cắn môi, quay lại nhìn người thanh niên đang lái xe: 'Anh có thể cắt đuôi họ không?'

'Cắt đuôi họ?' Người thanh niên lái xe bật cười ha hả, 'Vậy em ngồi vững nhé!'

Lời vừa nói dứt thì chiếc xe đột nhiên tăng tốc, chân ga nhấn mạnh, gào thét xé gió, Lâm Y cắn răng nắm chặt tay vịn ... Chiếc xe thể thao đã qua cải tạo điên cuồng xông thẳng về phía trước rồi rất nhanh biến mất trong màn đêm ...

Xe vọt nhanh vào nội thành, lúc này dòng xe, dòng người đã dần dần nhiều lên, chiếc xe cũng bắt đầu chạy chậm lại, Lâm Y xoay người lại nhìn về phía sau, quả nhiên đã không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen đâu nữa thì không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chợt nghe người thanh niên lái xe "Yeah" một tiếng, sau đó giọng nói bỡn cợt lại vang lên: 'Thiên sứ, như vậy em vừa lòng chưa?'

'Ừm, cám ơn!' Lâm Y nhàn nhạt đáp lời, 'Cám ơn anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường, cho tôi xuống xe ở đây được rồi!'

'Xuống xe?' Người thanh niên lại cười một cách phóng túng, 'Anh đã cứu em nha, nói thế nào thì cũng phải đền đáp chứ, chí ít thì cũng phải theo bản thiếu gia uống trà uống rượu gì đó chứ?'

'Huy, anh để cô ấy xuống xe đi!' Cô gái ngồi bên cạnh tức giận nói.

'Không được!' Người thanh niên quyết liệt từ chối.

'Anh có để cô ấy xuống hay không?' Cô gái bổ nhào về phía người thanh niên, vươn tay về phía vô lăng, 'Anh ngừng xe cho em!'

'Buông tay!' Người thanh niên đẩy cô gái ra nhưng cô gái lại bổ nhào vào anh ta lần nữa ... xe loạng choạng trên đường cái, Lâm Y chẳng hề có tâm tình xem bọn họ cãi cọ, nhân lúc xe chạy không vững, Lâm Y vươn tay mở cửa xe, tiếng cảnh báo bên trong xe lập tức vang lên.

Người thanh niên cả kinh vội đạp chân thắng, Lâm Y lập tức mở cửa chạy ra khỏi xe, chạy vào lối đi cho người đi bộ, trong chớp mắt đã biến mất giữa dòng người xuôi ngược đông đúc ... Người thanh niên giật mình nhìn theo hướng Lâm Y vừa biến mất, cô gái ngồi bên cạnh hắn lúc này cũng im bặt, nhìn vẻ mặt thẫn thờ lẫn kinh ngạc của người thanh niên bằng ánh mắt sung sướиɠ khi thấy người gặp họa.

Người thanh niên sụ mặt xuống, đột nhiên quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: 'Trương Hiểu Hâm, cô còn dám xen vào chuyện của tôi thì sau này tốt nhất đừng để tôi gặp mặt!'

Cô gái được gọi là Trương Hiểu Hâm cũng chẳng có vẻ gì là nhượng bộ, cô ưỡn ngực nhìn về phía người thanh niên: 'Tương Huy, tôi nói cho anh biết, tôi không sợ anh đâu! Anh còn dám ở trước mặt tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, cẩn thận tôi đi mách với bác Tương ...'

'Được được, cô đi cô đi đi ...' Người thanh niên chán nản đẩy cô gái ngồi bên cạnh mình ra.

Vào lúc này, một chiếc xe màu đen đã dừng sát bên cạnh chiếc xe màu bạc, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị từ trên xe bước nhanh xuống, đi thẳng về phía chiếc xe màu bạc. Ánh mắt sắc bén của hắn quét một vòng khoang xe, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Y đâu, đáy mắt hắn trong chớp mắt tối sầm, bàn tay với những ngón thon dài gõ mạnh lên cửa sổ xe.

Tương Huy hùng hùng hổ hổ quay cửa xe xuống, giọng tức tối nói: 'Chuyện gì?'

'Cô gái đi nhờ xe trên núi đâu?' Lãnh Nghị lạnh giọng hỏi.

'Đi rồi!' Tương Huy đang tức giận không có chỗ phát tiết, trả lời một cách thô lỗ, giọng cũng thật lớn.

'Đi về hướng nào?' Lãnh Nghị hơi nhíu mày.

'Không biết!' Lời của Tương Huy vừa dứt thì một họng súng lạnh lẽo đã chỉ thẳng vào đầu hắn, ánh mắt Lãnh Nghị sắc như đao, khí thế hùng hổ bức người hướng về phía Tương Huy, giọng càng thêm âm trầm lãnh khốc: 'Trả lời!'

Lời của Tương Huy vừa dứt thì một họng súng lạnh lẽo đã chỉ thẳng vào đầu hắn, ánh mắt Lãnh Nghị sắc như đao, khí thế hùng hổ bức người hướng về phía Tương Huy, giọng càng thêm âm trầm lãnh khốc: 'Trả lời!'

Hai người trong xe đều sợ ngây người, Tương Huy lúc này mới thanh tỉnh lại, hắn nhìn gương mặt tuấn tú nhưng đầy sát khí của người đàn ông ngoài cửa sổ, nín thở nhẹ giọng nói: 'Ông anh, đừng tùy tiện lấy sũng chỉ vào người khác chứ, dễ gây tai nạn lắm ... khụ khụ ... cô gái đó vừa mới xuống xe đã chạy mất rồi, tôi không biết cô ta đi đâu!'

Lâm Y thẫn thờ đi lẫn vào đám đông, nhất thời không biết mình nên đi về hướng nào ... Ký túc xá? Tối nay cô không muốn về đó, cô không muốn gặp lại người đàn ông kia ... Hơi nhíu mày, trong đầu chợt xuất hiện gương mặt tươi cười của Trương Tiểu Mạn, đã vậy, hay là qua chỗ cô ấy ngủ lại một đêm?

Lâm Y ngừng bước, chần chừ do dự hồi lâu mới mím môi, vẫy một chiếc taxi, cuối cùng cô vẫn quyết định đến chỗ Trương Tiểu Mạn ngủ nhờ một đêm.

Xe của Lãnh Nghị lúc này đang ngừng dưới lầu ký túc xá trường đại học H, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ một căn phòng ở tầng năm, tối om! Rõ ràng là Lâm Y vẫn chưa trở lại. Hắn thoáng nhíu mày, lần nữa mở ra điện thoại, ấn phím, vẫn như cũ không có ai trả lời máy, tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển, không một hồi âm ... Lãnh Nghị ném điện thoại lên ghế, nhắm mắt chặt, ngả người dựa vào lưng ghế lại ... bình tĩnh, bình tĩnh...

Giây lát sau, đôi mắt đang nhắm của Lãnh Nghị chợt mở to, thân hình cũng theo đó ngồi thẳng dây, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay thon dài nhặt lấy điện thoại, nhanh chóng ấn phím, đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng của Ngãi Mỹ: 'Lãnh tổng!'

'Tra xem Trương Tiểu Mạn kia đang ở chỗ nào ...' Giọng Lãnh Nghị lạnh băng.

'Ồ ... được, ngài chờ một chút, tôi lập tức tra ...' Ngãi Mỹ có chút bất ngờ, vị Lãnh tổng này cần địa chỉ của Trương Tiểu Mạn làm gì? Nhưng vốn là người thông minh khôn khéo, Ngãi Mỹ lập tức hiểu ra ngay, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lâm Y ...

Chiếc xe taxi ngừng lại trước cửa một khu nhà nhỏ cũ kỹ, Lâm Y xuống xe, lối vào khu nhà này đèn đường phần lớn đã hỏng hết, bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Y rất nhanh đã chìm trong bóng tối, cô vừa đi vừa lục tìm điện thoại, bởi vì tâm tình quá hỗn loạn, đến giờ cô mới nhớ ra mình nên gọi điện thoại trước cho Tiểu Mạn.

Còn chưa kịp ấn phím thì từ cửa của khu nhà, đèn pha sáng rực của một chiếc xe đã rọi thẳng vào gần chỗ cô đứng, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô bỏ điện thoại lại vào túi sau đó vội nép mình sau một tấm bảng quảng cáo, không dám thở mạnh. Đứng sau tấm bảng quảng cáo lén lút nhìn ra thì thấy nơi cửa khu nhà có hai chiếc xe màu đen lần lượt chạy vào trong cửa chính của khu nhà, hai chiếc xe sang trong càng khiến cho lối vào nhỏ xíu của khu nhà cũ kỹ này trông càng thêm chật hẹp.

Lâm Y vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc xe chạy phía sau là xe của Lãnh Nghị, cô nhìn thấy người ngồi sau tay lái lại chính là Lãnh Nghị, hắn tự mình lái xe.

Hai chiếc xe không một tiếng động ngừng lại cách tấm biển quảng cáo nơi Lâm Y ẩn mình không xa, cửa chiếc xe đi trước mở ra, hai người đàn ông áo đen bước xuống, họ chạy nhanh đến bên ghế lái của chiếc xe phía sau như đang nghe Lãnh Nghị dặn dò điều gì sau đó gật đầu rồi bước nhanh về phía một tòa nhà trong khu nhà cũ ...

Nép sát mình sau tấm biển quảng cáo, đôi mắt đen láy của Lâm Y lén lút nhìn về phía hai chiếc xe, cô thấy Lãnh Nghị vẫn ngồi yên trong xe chờ đợi, từ khoảng cách này, cô mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt với những đường cong rõ ràng của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt âm trầm của hắn, đôi mày kiếm đang chau lại ... tất cả phù hợp một cách hoàn hảo với hình ảnh của thiếu gia vẫn tồn tại trong trí nhớ của cô...

Hốc mắt Lâm Y có chút phiếm hồng ... Cô nhớ lại buổi tối đầu tiên như ác mộng kia, cô nhớ lại buổi tối hôm nào hắn bảo cô nhảy múa, cô nhớ lại một buổi tối khác hắn đã dẫn cô đi trừng phạt Mạc Hưng, cô nhớ lại những giờ phút ngọt ngào trong căn nhà nhỏ thần tiên trong rừng ...

Một tay Lãnh Nghị đặt trên vô lăng, một tay khác nhẹ day day huyệt Thái dương, là mình không tốt, nhất thời sơ ý ... Hắn phiền não mở cửa xe bước ra, thân hình cao lớn đĩnh đạc lúc này đang chìm trong bóng tối của khu nhà trọ cũ kỹ, làn gió đêm nhẹ phất qua mái tóc ngắn của hắn ...

Lãnh Nghị hoàn toàn không biết ngay lúc này, cách hắn rất gần, Lâm Y đang lặng lẽ quan sát mình. Gần trong gang tấc thế này, cô chừng như có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn, một mùi hương rất đặc trưng chỉ thuộc về riêng hắn ... nhưng, vẫn không biết như thế nào đối mặt ...