Vợ Yêu Bỏ Trốn Của Sĩ Quan Đại Nhân

Chương 54: Thắng rồi! Cô ngày càng rực rỡ!

Tô Vãn không nói dối, đây đúng là lần đầu cô chơi trò chơi đối kháng cơ giáp ảo như thế này.

Nhưng mà, tuy đây là lần đầu chơi trò chơi cơ giáp ảo, nhưng lúc còn ở Trái Đất cổ đại, vì nhớ thế giới giữa các vì sao, cô đã chơi nhiều trò chơi chiến tranh vũ trụ tương tự.

Trong đó cũng có điều khiển cơ giáp và phi thuyền, nên việc làm quen với trò chơi này đối với cô không hề khó.

Còn Cố Tước thì ngày càng tỏa ra hơi lạnh vì Tô Vãn mãi không trả lời tin nhắn.

Phó sĩ quan Lý Duệ, người luôn điềm tĩnh, cũng không thể chịu nổi bầu không khí căng thẳng này nữa. Anh dè dặt hỏi: “Chỉ huy, ngài không khỏe sao?”

“Không có gì.” Cố Tước khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào đồng hồ quang não, trên đó bật ra một khung thoại ảo.

Anh nói: “Bạch Hổ, kết nối cuộc gọi với Adolf.”

“Rõ, đang kết nối.”

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi được kết nối.

Adolf, người phụ trách huấn luyện quân sự lập tức lên tiếng: “Chỉ huy đại nhân, ngài khỏe chứ? Có chuyện gì cần tôi giúp không?”

“Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên mới Đại Học Đế quốc lần này rất quan trọng. Ông phải theo dõi sát sao để đảm bảo an toàn cho họ, họ là tương lai của Liên bang các vì sao.”

“Xin ngài yên tâm, tân sinh viên hiện tại vẫn đang trên đường đến đây. Chúng tôi đã cử người liên lạc thường xuyên, đảm bảo khi họ đến căn cứ huấn luyện sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Cố Tước khẽ nhíu mày.

Vẫn chưa đến nơi, vậy tại sao không trả lời tin nhắn?

Trong thời gian huấn luyện, tín hiệu quang não của sinh viên mới sẽ bị cắt đứt, để đảm bảo sự tập trung.

Nhưng quang não của Tô Vãn không bị chặn tín hiệu, vì Cố Tước có đặc quyền đặc biệt.

Chỉ huy Cố cau mày, vẻ mặt lạnh lùng khiến một lão tướng gần tám mươi tuổi với mái tóc bạc phơ như Adolf, cũng cảm thấy áp lực vô cùng!

Sự lo lắng này kéo dài đến khi kết thúc cuộc gọi.

Adolf thở phào ngắt kết nối, nhưng sắc mặt lạnh lùng của Cố Tước vẫn không thay đổi.

Làm cho mọi người trong chiến hạm như đi trên băng mỏng, lo lắng không dám nói hay làm gì sai!

Tô Vãn hoàn toàn không biết những rắc rối mà cô đã vô tình gây ra!

Lúc này, cô đang điều khiển cơ giáp ảo của mình, né tránh những đợt tấn công liên tiếp từ Pandora.

Pandora dường như muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, vì thế cô ta tấn công rất mạnh mẽ, các đòn đánh đều dứt khoát và đầy uy lực, muốn sớm loại bỏ cơ giáp của Tô Vãn.

Nhưng Tô Vãn di chuyển linh hoạt như một chú cá, khiến các đợt tấn công của Pandora đều trượt qua!

Các sinh viên đều chăm chú theo dõi màn hình, nơi có hai chiếc cơ giáp đang di chuyển trên bản đồ hoang dã.

Một chiếc không ngừng tấn công, chiếc còn lại không ngừng né tránh.

Rogina nhìn cơ giáp của Tô Vãn cứ mãi tránh né, cảm thấy có lỗi: “Ôi, đều là do cái miệng này của tớ! Vãn Vãn không có kinh nghiệm, làm sao có thể thắng nổi Pandora đây.”

Thịnh An im lặng quan sát, lắc đầu: “Không hẳn, cậu nhìn kĩ mà xem, mỗi lần Tô Vãn né tránh đều rất chính xác.”

“Hử?”

Tuy nhiên, phần lớn sinh viên đứng xem đều không đặt nhiều hy vọng vào Tô Vãn.

Trong mắt họ, việc Tô Vãn thua chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hoắc Dịch Thường đứng trong đám đông, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía buồng điều khiển, đôi mày khẽ cau lại.

Tô Mạn không biết từ lúc nào đã đứng cạnh anh, thì thầm: “Anh xem, em đã nói rồi mà anh không tin. Cô ta không thật lòng muốn cưới anh, chỉ có cưới chỉ huy Cố, cô ta mới nhận được sự chú ý như vậy! Mới có thể lấy được quyền quản lý nhà hàng Tô!”

Hoắc Dịch Thường không đáp lời, nhưng sắc mặt anh trông rất khó coi.

Tô Mạn nhận thấy anh đã bắt đầu tin lời mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cô ta cũng nhìn về phía buồng điều khiển.

Tô Vãn, dù cô có kết hôn với chỉ huy Cố, dù có trở thành người nổi tiếng, thì cô vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, chẳng có tài cán gì. Sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến chỉ huy Cố chán ghét!

Rồi cô sẽ bị cả Liên bang các vì sao khinh thường!

Đến lúc đó, nhà họ Tô sẽ không bao giờ chịu mất mặt vì cô, chắc chắn sẽ từ bỏ cô!

Nhà hàng Tô, cuối cùng sẽ là của tôi!

Khi mọi người đang đắm chìm trong những suy nghĩ khác nhau, Pandora bắt đầu sốt ruột vì mãi không trúng được mục tiêu, cô ta dồn toàn bộ hỏa lực, tấn công vào lưng cơ giáp của Tô Vãn!

Trong phòng điều khiển, hai huấn luyện viên nhìn nhau.

“Pandora muốn kết thúc trận đấu rồi.”

“Đúng vậy, trận đấu này kéo dài quá lâu, nhưng cũng không có gì hấp dẫn lắm.”

Từ đầu đến giờ đã gần nửa tiếng trôi qua, nhưng Tô Vãn chưa thực hiện một đợt tấn công hiệu quả nào lên Pandora.

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau hai người.

“Thắng thua không phụ thuộc vào số lần tấn công hiệu quả, mà là kết quả cuối cùng.”

Hai huấn luyện viên giật mình, quay lại thấy một người đàn ông tóc ngắn màu nâu, vội vàng cúi chào: “Trưởng khoa Mục, chúng tôi…”

Mục Lôi giơ tay, nhìn chằm chằm vào màn hình: “Xem đi, sắp kết thúc rồi.”

Tô Vãn đã nhận ra quy luật nạp năng lượng của khẩu pháo năng lượng trên cơ giáp của Pandora!

Đồng thời, cô cũng tính toán chính xác phương pháp tấn công và lộ trình di chuyển của Pandora!

Vì thế, ngay sau đợt tấn công mạnh mẽ của Pandora, chỉ trong khoảng một phút ngắn ngủi, cô ta phát hiện mục tiêu biến mất khỏi tầm mắt!

Pandora lúc này vừa lo lắng vừa hoang mang, cô ta vội vàng tìm kiếm xung quanh.

Nhưng các sinh viên theo dõi trận đấu từ góc nhìn toàn cảnh đã nhận ra điều gì đang xảy ra.

Họ có thể thấy rõ vị trí của Tô Vãn.

Tô Vãn lúc này đang ở ngay phía trên Pandora!

Rogina hứng khởi hét lên: “Tô Vãn, cố lên! Đánh gục cô ta đi!”

Vừa dứt lời, cơ giáp của Tô Vãn bật nhảy lên không trung nhờ các bức tường đổ nát, rồi tung đòn tấn công về phía Pandora bên dưới.

Một đòn tấn công chính xác, dồn toàn bộ hỏa lực!

"Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, màn hình ngập tràn ánh lửa, rồi chữ “OVER” hiện lên to đùng!

“A! Thắng rồi!” Rogina vui sướиɠ hét ầm lên, còn vui hơn cả việc chính cô thắng Pandora. Cô quá phấn khích, đến mức bóp chặt tay Thịnh An, làm tay cô bạn đỏ bầm.

Thịnh An dở khóc dở cười.

Nhưng cô cũng rất vui, vui vì bạn tốt của mình đã chiến thắng!

Mọi người xung quanh đều im lặng, rõ ràng kết quả này khiến tất cả đều bất ngờ!

Tô Mạn thì mặt mày tái mét, lẩm bẩm: “Chắc là ăn may thôi, chẳng lẽ cơ giáp của Pandora bị trục trặc gì sao?”

Hoắc Dịch Thường thì hiểu hơn, anh ta lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: “Không, không phải may mắn. Vãn Vãn thắng thật rồi.”

“Không thể nào! Đó là Pandora, cô ta là sinh viên Học viện Quân sự! Tô Vãn sao có thể thắng Pandora được? Chẳng phải suốt trận cô ta luôn chạy trốn như chuột chũi sao?”

Lúc này, một cậu con trai tóc xanh đứng gần đó bật cười khẩy.

“Tôi nói này, cô có thù gì với Tô Vãn không vậy? Cô ấy thắng rồi mà cô khó chịu thế à? Nói cho mà biết, Tô Vãn đã đoán trước được tất cả đường đi nước bước của Pandora đấy! Những lần tránh né trước đó không phải do sợ, mà là để quan sát và tính toán! Ôi trời, không ngờ cô ấy lại giỏi như vậy!”

Tô Mạn cứng họng, mặt mày trắng bệch.

Hoắc Dịch Thường nhìn thấy cậu bạn tóc xanh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Loại ánh mắt này có thể thấy ở rất nhiều cậu bạn trai đứng xem xung quanh.

Anh cảm thấy đau khổ vô cùng.

Cô em gái yếu ớt ngày nào, sao bỗng nhiên lại trở nên rực rỡ thế này?

Lúc này, Tô Vãn vừa bước ra khỏi buồng điều khiển đã bị Rogina và Thịnh An ôm chầm lấy. Cả ba cô gái chưa kịp nói gì thì Pandora đã bước tới với đôi bốt cao cổ.

Cô ta trừng mắt nhìn Tô Vãn, “Tôi muốn đấu với cô thêm một trận nữa!”

Chỉ huy Cố: "Sao vợ không trả lời tin nhắn của mình! Buồn quá! QAQ"