Tôi tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ, không biết đêm qua ngủ lúc nào, quả thật sau bao nhiêu mệt mỏi mà được ngủ một giấc dài như vậy, tinh thần cũng đã tốt hơn nhiều. Mấy người kia dậy chưa, đang tự hỏi, bỗng tôi nghe thấy giọng thằng Cường:
- Mày đừng có đi, để giải quyết xong việc này đã rồi đi.
- Giải quyết thế nào? Chết như thằng Mạnh phải không, chuyện này làm gì còn cách nào giải quyết được nữa, sao mày cứ không chịu nhìn vào thực tế – Thằng Duy cự lại, giọng nói đầy vẻ gay gắt.
- Chưa hết cách, tao đã bảo là chưa hết, sao mày cố chấp thế, mày nghĩ mày đi được sao? Không nhớ lần trước thằng Minh bỏ đi, kết cục thế nào à?
- Tao cố chấp? Người cố chấp ở đây là mày, đừng nói là mày không tuyệt vọng, mày biết chắc chắn ở lại đây kết cục sẽ thê thảm thế nào, nhưng mày vẫn cố bám lấy. Đề làm cái gì? Mày không cần bố mẹ, nhưng tao thì cần, tao muốn về nhà.
- Mày không hiểu tao nói gì sao, không phải là tao cấm mày đi, mà là mày không thể rời khỏi đây được, nếu mày cố đi, sẽ…
- Im đi, lần đó khác, giờ tao đi xe máy, đang là ban ngay làm gì có ma quỷ chứ. Mà tao khuyên thật mày, nên sớm rời đi, chính mày cũng chứng kiến thằng Mạnh chết thế nào rồi, không biết chừng con quỷ kia đã nhắm hại mày tiếp theo đấy.
- Nếu bỏ đi, vậy thằng Minh sẽ tính thế nào? Nó đâu thể rời khỏi đây được?
Cường chỉ vào tôi cùng lúc tôi ngồi dậy, chuyện gì thế này, tôi thấy thằng Duy đang xếp quần áo vào ba lô, đồ đạc cậu ta cũng đã để gọn trong thùng nhôm, có vẻ như Duy đang chuẩn bị rời đi. Thấy tôi nhìn, thằng ấy không giấu giếm mà còn hằn học nói:
- Tất cả là tại mày, thằng Mạnh nói đúng, nếu không do mày thì con quỷ kia đã không mò tới đây, càng không hại thêm ai khác. Đáng ra mày nên chết một mình đi thì hơn.
Tôi choáng váng. Thậm chí tôi còn không dám tiếp tục nhìn vào mặt cậu ta, những lời này không sai, quả thực tôi cũng nghĩ do mình mà Mạnh phải chết. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, giờ nếu cho tôi đổi lại, tôi sẽ không đi tới nhà lão thầy bùa kia, không tìm ai giúp đỡ nữa, cứ để cho con quỷ kia bắt tôi. Như vậy bản thân mới không chịu giằn vặt.
- Mẹ kiếp, tại sao tự nhiên tao lại bị lôi vào cái chuyện chó má này. Từ lúc tao cùng phòng với mày, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, giờ thì tao hiểu rồi, mày nên ngồi mà xám hối đi. Dù mày có chết thì kiếp này mày cũng không trả hết nợ đâu –Duy kéo khóa ba lô lên và đi ra cửa.
- Tao mong chuyện này đối với tao sẽ sớm kết thúc, nhưng với mày thì vĩnh viễn không đâu.
Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được từ Duy, sau đó cậu ta mang hết đồ đạc xuống tầng một. Cường vẫn chạy theo khuyên thằng ấy ở lại, tôi loáng thoáng nghe được hai người họ to tiếng với nhau suốt dọc hành lang. Không đời nào thằng ấy chịu ở lại đâu, nếu là tôi chắc tôi cũng không thể bình tĩnh mà tiếp tục sống trong sợ hãi như vậy.
Chuyện ngày hôm nay thực sự không khiến tôi bất ngờ, thái độ của Duy với tôi, chắc là do cậu ta bị áp lực trong mấy ngày qua. Nghĩ thế nào thì tôi vẫn thấy mình là nguyên nhân của mọi vấn đề, tình hình đã bị đẩy tới đỉnh điểm, không thể cứu vãn nổi.
Ngồi nghĩ mãi cũng chán, tôi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó tìm cái gì ăn. Tôi đói rồi, những chuyện khác kệ đi, có chết tôi cũng phải lấp đầy bụng mình đã. Biết đâu ăn xong tôi lại nghĩ ra cách, có thực mới vực được đạo, mẹ vẫn hay dạy tôi như vậy.
Ăn được một lúc, tôi bỗng muốn khóc. Thực sự suy nghĩ của tôi không dứt được khỏi những lời thằng Duy vừa nói, tôi đâu có muốn chuyện này xảy ra, sao lại đổ hết lỗi lên đầu tôi như vậy. Bây giờ chẳng còn ai bên cạnh, ngày trước mỗi khi ngồi ăn, tôi thường không để ý, có người nói chuyện trong mâm cơm, cảm giác hạnh phúc lắm.
Chắc cũng nên gọi về cho bố mẹ một lần, tôi sẽ không kể về những chuyện diễn ra ở đây, tôi không muốn để hai người bọn họ lo lắng, biết đâu những chuyện này lại ám cả tới họ nữa. Giờ có thể nghe được tiếng của mẹ, chắc tôi sẽ không nhịn được mà khóc mất.
Cửa chợt mở ra và tôi thấy Cường bước vào, đang lúc rầu rĩ như vậy lại bị người khác bắt gặp, tôi ngẩn ra vài giây, miệng tự động nói:
- Ăn gì chưa? Còn một ít cơm tao rang để trong chảo đấy.
Thằng ấy liền đi lấy bát xúc cơm, sau đó ngồi xuống ăn trước mặt tôi. Nhìn vẻ mặt cau có của cậu ta, tôi ăn mất cả ngon.
- Tao không lôi thằng Duy lại được, nó đi luôn rồi – Cường nói.
Tôi không đáp, có nói gì bây giờ cũng vô dụng.
- Mày vẫn nghĩ về mấy lời thằng ấy nói à, quên đi, nó căng thẳng quá mới nói vậy, đừng để bụng – Đặt bát cơm xuống, Cường thở dài.
- Ừ - Tôi gật gật đầu – Mà nếu mày cũng định rời đi, nhớ nói với tao một tiếng.
Không thấy thằng ấy tiếp lời, tôi mới ngẩng đầu nhìn, mặt thằng Cường hướng ra cửa, hình như cậu ta đang nghĩ gì đó. Một lát mới nói:
- Không, tao vẫn còn chuyện phải làm ở đây.
- Chuyện gì?
- … Kiếm tiền thôi, tao vẫn cần làm việc mà.
Nói rồi cậu ta cắm đầu vào ăn, có gì đấy khang khác ở thằng này, tôi thầm nghĩ, là cái gì nhỉ.
- Chuyện cái bình sứ, mày định xử lý thế nào? – Tôi hỏi.
- Để đấy, cấm mày động vào, chiều nay tao không ở phòng đâu, có gì thì gọi điện cho tao.
- Mày đi đâu, để tao đi với mày – Đang thời điểm nhạy cảm như này, thằng ấy đi một mình không phải rất nguy hiểm sao.
- Tìm người, có một việc tao cần làm rõ, không cần đi theo làm gì cả - Cường làm ra vẻ nghiêm túc, tôi linh cảm thằng này đang giấu mình chuyện gì. Càng không nói tôi càng nghi ngờ, những việc Cường làm gần đây rất khó hiểu, ngay như việc cậu ta dùng lá bùa để bọc nút bình, làm vậy là ý gì.
- Tại sao mày lại dùng bùa bọc nút bình lại? – Tôi buột miệng hỏi.
Cường lập tức nhìn tôi, trong một khắc tôi thấy mắt cậu ta dao động, nhưng ngay sau đó lại ổn định, Cường đáp:
- Không phải lão già kia nói đấy là bùa trấn hồn sao, ai biết lão ấy muốn làm gì chúng ta, hiện tại những thứ liên quan tới cô gái kia, tốt nhất nên niêm phong lại, từ từ tìm cách xử lý sau.
- Vậy sao tao lại không được xem? – Tôi nhìn thằng ấy bằng ánh mắt khả nghi.
- Nếu tao biết bên trong là cái gì, tao cũng không mở ra đâu, bất đắc dĩ mới nhìn tới thôi, mày đừng tò mò mấy cái đấy – Thằng Cường quắc mắt nhìn tôi.
Nói kiểu gì thì tôi vẫn thấy khó tin, nhưng giờ đoàn kết là trên hết, tôi không nên gây sự với cậu ta, mất nốt đồng minh này cũng có nghĩa là tôi không còn ai để bấu víu. Ăn xong thằng Cường đứng dậy, cậu ta mở tủ lấy vài món đồ, nghỉ thêm lúc nữa mới rời khỏi phòng.
Cuối cùng vẫn chỉ còn mình tôi, nhìn căn phòng bỗng chốc trở về với tĩnh lặng, cảm giác trong lòng trống trải hơn bao giờ hết, làm gì bây giờ cũng không khiến tôi thoải mái được. Tôi ngồi xuống bàn giấy, cách gϊếŧ thời gian tốt nhất, chính là lướt web.
Xem mấy tin tức thời sự không thể giải tỏa tâm trạng được, tôi lượn thử mấy trang phim, đập vào mắt tôi là rất nhiều tít phim kinh dị, giờ thì còn cái gì kinh bằng chuyện của tôi, thật sự thấy chúng rất nhàm chán. Trong lịch sử trình duyệt, tôi bắt gặp một tít, “Theo ma đi chợ - 11 Âm binh.com”, là cái trang có thằng khốn nạn chơi xỏ tôi lần trước.
Dẫu sao thì tôi vẫn còn giữ được mạng, nên qua thông báo cho hắn biết, tiện thể chửi nhau một trận.
Trong phòng chat, tôi thấy nick tên đó vẫn sáng, cơ hội báo thù đã đến, lập tức tôi click vào trò chuyện:
“ Còn nhớ tôi không, cách đây hơn một tuần chúng ta đã nói chuyện, vụ Đi chợ với ma ấy.”
Đợi một lát, bên kia hiển thị đoạn tin nhắn hồi đáp:
“ Đúng là cậu không chết.”
“ Thằng khốn, tao cũng tưởng không về được rồi, tao sẽ tố cáo trang web lừa đảo của mày.”
“ Khoan đã, sao cậu thoát được vậy?”
“ Chính con ma đã cứu tao, mày sợ chưa, giờ tao còn tin vào con ma ấy hơn mày.”
“ Có chuyện ma cứu người như vậy sao, số cậu cũng may mắn đấy, còn sống thì hãy làm gì đó tốt đẹp đi.”
“ Cũng sắp không sống được nữa rồi, chuyện tốt đẹp tao muốn làm, chính là đánh sập trang web của mày, thằng chó.”
Ngừng một lát, không thấy bên kia trả lời, tôi nghĩ thằng ấy lờ mình đi, đang định viết thêm vài dòng gay gắt nữa, chợt lại có tin nhắn đến:
“ Cậu lại gặp chuyện gì à?”
“ Chuyện của tao không cần mày chõ vào, tao sẽ báo cho những ai định tìm kiếm trang web của mày, rằng mày là thằng chuyên dùng người để làm mồi nuôi quỷ.”
“ Gì cũng được, chúng tôi làm dịch vụ mà, nếu trả tiền thì chúng tôi sẽ phục vụ cậu, còn nếu không thì hên xui, cậu là xui thôi, nhưng không ngờ mạng cậu lớn vậy.”
“ Dịch vụ gì?” – Tôi không hiểu là chúng kiếm tiền bằng cách nào, ai mà tin nổi mấy lời xàm xí này chứ. Nghĩ rồi tôi chột dạ, chẳng phải chính tôi cũng từng tin bọn chúng sao.
“ Cậu không đọc trên trang chủ à, chúng tôi là Âm dương sư, chuyên phục yêu trừ ma, tư vấn tâm linh chỉ là kiếm thêm thôi, cậu hấp tấp như vậy, sao tới giờ vẫn không bị hại chết nhỉ.”
Thằng chó, tôi thầm chửi, nói sao lại được hắn bây giờ, tôi cũng không rõ Âm dương sư là nghề gì, đang nghĩ xem có nên hỏi hắn không, thì lại thấy tên đó nhắn tới:
“ Kể tôi nghe, nếu cậu sắp chết rồi, vậy còn ngại gì nữa chứ.”
“ Mày nói nghề của mày là gì?”
“ Âm dương sư, mở kết giới, qua lại giữa hai nơi sự sống và cái chết, chúng tôi cũng phải kiếm ăn chứ, nếu có tiền thì cậu hãy thuê chúng tôi, đảm bảo an toàn mà giá lại rất phải chăng.”
“ Thế lũ quỷ đói mà hôm đó tao gặp, chúng là của mày phải không?”
“ Cậu cũng biết tới quỷ đói sao, còn tưởng cậu chẳng biết gì chứ. Cái đó gọi là dưỡng quỷ, biến chúng thành thủ hạ, cho ăn, luyện phép, cũng có những lúc chúng tôi gặp phải đối thủ mạnh quá, người phàm không thể đấu lại, chúng tôi sẽ gọi nó ra.”
Trên đời đúng là còn nhiều chuyện đáng kinh ngạc, ngày xưa cứ nghĩ chỉ có quỷ hại người, giờ mới hiểu chúng cũng biết phục tùng, con người đúng là loài sinh vật đáng sợ. Nếu bình thường là tôi không tin đâu, nhưng giờ thì tôi tin, cố chấp tới mấy thì tôi cũng đã tự mình trải qua, những chuyện đó đều là thật.
“ Làm sao để tao tin được là mày không lừa tao lần nữa.”
“ Đây là chuyện làm ăn, chúng tôi sẽ tới gặp cậu để trao đổi trực tiếp, tôi đã ở đó rồi thì cậu muốn chém muốn gϊếŧ đều được, hơn nữa nếu mọi chuyện chưa hoàn thành, tôi tuyệt đối sẽ không nhận tiền.”
Nghe cũng thấy đáng tin, nhưng mà tôi sẽ không đưa ra quyết định ngay, đợi Cường về rồi bàn với cậu ta xem thế nào. Không nên hấp tấp tin người như lần trước, tôi đã trúng mấy vố như thế này rồi, càng lúc nguy hiểm càng không được vội vàng.
Cạch.
Cửa vừa mở, tôi nhìn sang thì ra là Cường vể, cậu ta nhanh chóng đi vào phòng, vẻ mặt có phần căng thẳng. Tôi đã định nói với thằng ấy về chuyện thuê tên Âm dương sư này, nhưng Cường lại lên tiếng trước:
- Minh, có chuyện này tao muốn nói với mày.
- Gì vậy?
- Tới đây, dù có xảy ra chuyện gì,…
Reengggg
Đang nói dở thì điện thoại tôi đổ chuông. Nhìn màn hình, là số của thằng Duy, cậu ta gọi cho tôi làm gì vậy.
- Alo?
- Anh có phải người quen của Hoàn Văn Duy, sinh năm 1991, đang làm kỹ thuật viên tại xưởng sản xuất gang thép Thái Nguyên III không? – Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông xa lạ.
- Đúng vậy.
- Chúng tôi gọi cho anh từ đồn cảnh sát giao thông tỉnh Thái Nguyên, mời anh nhanh chóng tới xác nhận thông tin.
- Xin lỗi anh cảnh sát, cho tôi hỏi bạn tôi bị gì vậy?
- Bạn anh bị tai nạn, chúng tôi sẽ nói rõ hơn khi anh tới.
Sau đó đầu dây bên kia lập tức tắt máy. Tôi nhìn thằng Cường, nói với cậu ta là người bên cảnh sát giao thông triệu tập tôi đến đó làm việc, Duy vừa bị tai nạn. Cả hai cùng nhanh chóng đi tới đồn cảnh sát, không biết cậu ta bị tai nạn ở đoạn nào, từ lúc rời đi tới giờ là được hơn năm tiếng rồi, chẳng lẽ thằng ấy vẫn chưa rời khỏi địa phận Thái Nguyên.
Trong đồn cảnh sát có rất đông người, chúng tôi hỏi thăm ở quầy tiếp dân, liền nhận được thông báo sang phòng điều tra trật tự để giải quyết. Đi hết dãy hành lang là đến. Bước vào phòng, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện với một đồng chí cảnh sát áo xanh, nhìn ông ta có vẻ sợ sệt.
Sau khi chào hỏi đồng chí cảnh sát, tôi giới thiệu mình được triệu tập tới đây để giải quyết vụ tai nạn giao thông của một người tên Duy. Đồng chí cảnh sát gật đầu, chỉ sang người đàn ông đang ngồi, nói:
- Người này đã gây tai nạn cho thanh niên Hoàng Văn Duy, hiện tại chúng tôi đang lấy lời khai, mời hai anh ngồi ở ghế kia chờ cho ít phút.
- Bạn tôi có bị thương tích gì nặng không thưa đồng chí?
Nghe tôi hỏi, đồng chí cảnh sát thở dài, vỗ vỗ vai tôi mấy cái mới đáp:
- Vào lúc 10h12, trên đoạn đường đi từ đèo Cái tới quốc lộ 1, có xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, nạn nhân đi xe máy đã đâm trực diện vào một xe tải đi ngược chiều, chúng tôi đã gấp rút đưa nạn nhân tới bệnh viện tỉnh để sơ cứu, cách đây ba mươi phút nạn nhân đã được chuyển tới bệnh viện trung ương để tiếp tục điều trị…
Tai tôi như bị sét đánh trúng, những lời tiếp theo hoàn toàn nghe không rõ, chỉ thấy trong đầu ong ong kỳ lạ. Chắc có gì nhầm lẫn, tại sao lại là Duy, đáng nhẽ giờ này cậu ta phải về tới nhà rồi mới đúng. Cùng lúc đồng chí cảnh sát đưa cho tôi chứng minh thư, bằng lái xe, thẻ nhân viên, cùng một chiếc ví thấm máu. Tất cả đều có hình Duy trên đó, mặt mũi như vậy, chắc chắn không thể nhầm được rồi.
Hai chân tôi run lên, khuôn mặt trong ảnh bỗng biến dạng, có rất nhiều biểu cảm hiện ra, cậu ta chỉ mấy tiếng trước vẫn còn rất sinh động. Đây có phải là vô tình không, hôm qua thì Mạnh nhảy lầu, hôm nay thì Duy tai nạn, không thể nào là vô tình được, có một sự sắp đặt ma quỷ ở đây.
Tới mai thôi, không biết ai trong hai người bọn tôi sẽ gặp chuyện, có khi là tôi, vì tôi đã chết hụt bao nhiêu lần rồi, quá tam ba vận, mai là tôi sẽ tiếp bước hai người bọn họ. Mà cách thức càng lúc càng tàn khốc, nhảy lầu thì ít nhất còn ra hình người, chứ tai nạn thì chắc gì đã toàn thây. Không biết tới lượt tôi, con quỷ ấy sẽ chọn cách nào để hành xử, tôi thật không muốn nghĩ tiếp nữa.
- Bạn tôi chưa chết phải không? – Cường hỏi.
- Nạn nhân vẫn đang trong cơn nguy kịch, mất máu nghiêm trọng cộng với đa chấn thương, các anh nên mau chóng liên lạc với người nhà nạn nhân để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Dứt lời, đồng chí cảnh sát lại trở về hỏi cung người đàn ông kia, tôi quay sang nhìn thằng Cường:
- Làm gì bây giờ?
- Cầu trời đi, giờ chỉ có ông trời mới cứu được thằng Duy.
- Thần chết sao cứ đeo bám chúng ta mãi vậy, có khi mai sẽ tới lượt tao chết đấy – Tôi tuyệt vọng nói.
- Nói gì vậy, thần chết cũng là một vị thần, ông ta được con người tôn sùng, vậy nên sẽ không có chuyện thần chết hại người, chỉ là ông ta không bảo vệ người sống, thần chết tồn tại là để bảo vệ những người đã chết thôi.
Lần này thì tôi phải nhìn thằng Cường bằng con mắt kinh ngạc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì khiến con người cậu ta biến đổi, không biết tốt xấu thế nào, nhưng tôi thấy hiện tại cậu ta tin tưởng được. Lại thấy thằng ấy rút điện thoại ra gọi đi đâu đó, nghe loáng thoáng thì biết là bố hoặc mẹ Duy, cậu ta nói tên bệnh viện, không nhắc tới tai nạn nghiêm trọng thế nào, chắc sợ chuyện này khiến cho bố mẹ Duy bị sốc.
Báo tin xong, hai người chúng tôi ngồi lại đồn cảnh sát chờ nghe kết quả điều tra. Thời gian bằng uống hết một ấm trà, đồng chí cảnh sát gọi tới chúng tôi, hình như muốn cho chúng tôi xem cái gì đó. Màn hình máy tính đang phát một đoạn video, theo như đồng chí cảnh sát nói thì là camera hành trình của một chiếc xe con đi phía sau Duy.
Trên đó tôi thấy xe của Duy, cậu ta đi với tốc độ trung bình, mọi chuyện diễn ra bình thường cho tới khi một chiếc xe tải loại mười năm tấn đi ngược chiều xuất hiện. Đoạn đường đó là dốc đèo Cái, tôi nhìn vô cùng quen mắt, đột nhiên tay lái của Duy rung lên dữ dội, có thể thấy xe của cậu ta bắt đầu loạng choạng. Khi xe tải tiến tới gần hơn, đột nhiên cậu ta tăng tốc, và bất ngờ lao sang làn đường đối diện.
Cảnh tượng tiếp theo rất khủng khϊếp, xe máy của Duy lao vào đầu xe tải, trước đó vì phanh gấp nên xe của cậu ta nghiêng đi cùng lúc xe tải chạy tới, kết quả là cả xe máy và người đều bị cuốn vào gầm xe tải. Tới khi xe tải dừng được lại thì tôi chỉ còn thấy chân của Duy nằm sau hai bánh trước, toàn thân cậu ta lọt dưới gầm xe. Những người chứng kiến vụ tai nạn, dù trực tiếp hay gián tiếp đều phải nín thở khi thấy cảnh tượng đó.
Bên phía cảnh sát cho hay, họ không tìm thấy rượu hay chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ có trong máu Duy, khả năng cậu ta điều khiển xe khi đang say không thành lập. Nguyên nhân dẫn tới việc tay lái cậu ta bị mất kiểm soát, đột ngột lao sang làn đường dành cho xe ngược chiều vẫn còn được điều tra, chưa có một giả thiết nào đủ hợp lý cho hành động này. Tôi và Cường nhìn nhau, trong đầu mỗi người đều đã có lời giải, chỉ là sẽ không ai ở đây tin vào điều chúng tôi đang nghĩ.
Sau đó chúng tôi được hỏi mấy câu, trước khi tai nạn xảy ra Duy có biểu hiện gì bất thường, hoặc gia đình cậu ta có tiền sử bệnh tim không,… Chỉ với mấy câu hỏi này thì làm sao ra được vấn đề, tôi nghĩ mà bất giác thở dài.
Tới 5h chiều thì chúng tôi được cho về, mang theo cả đồ đạc của Duy về nữa, có rất nhiều thứ đã bị hỏng, chiếc ba lô của cậu ta còn dính đầy máu. Trong lòng tôi nặng trĩu, biết làm gì để thoát khỏi chuyện này đây, có lo lắng cũng chỉ là vô ích, ngay mai vẫn đến, rồi sẽ tới lượt tôi sớm thôi.
Về tới phòng, buông hết những buồn đau trước mắt xuống, tôi ra ban công, mở danh bạ điện thoại, tìm số của mẹ và nhấn gọi.
Tút… tút…. tút…
- Alo, Minh hả con?
- Mẹ ạ, con đây… Ở nhà nấu cơm chưa mẹ…
Ngay lúc đó, tôi thấy mọi thứ mờ đi và cổ họng nghẹn lại, nước mắt từ khi nào đã chảy đầy trên mặt, khiến tôi không thể nói thêm được lời nào. Từng giọt nhỏ xuống tay tôi, nóng hổi. Thực lòng tất cả những gì tôi muốn nói chỉ có một câu.
“Con xin lỗi, con nhớ mẹ.”