Chương 10: Cả đời chỉ yêu một người 10
Ngày 19 tháng 9 năm 2013Ghi lại một đoạn WeChat hôm nay.
Tôi: công việc sao rồi?
Anh: vừa học hỏi còn phải tìm tòi một hạng mục mới.
Tôi: học hành chăm chỉ, mỗi ngày hướng về phía trước.
Anh: hoa mắt nhìn thành học hành chăm chỉ, mỗi ngày nhớ anh.
Tôi: anh không phải hoa mắt, mà là nghĩ vẩn vơ.
Anh: như vậy mới hợp vần.
Tôi: ……
(*) WeChat là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone… và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội. Đây là một ứng dụng của Tencent, một trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc.
—
Ngày 21 tháng 9 năm 2013
Sau khi tốt nghiệp tôi và Hứa Tây Thần trở về cuộc sống tình nhân bình thường, không còn cách nhau vạn dặm, không còn nhớ nhung da diết, không cần lúc nào cũng nấu cháo điện thoại để an ủi nỗi khổ tương tư, mà hiện tại có thể thật sự chạm vào nhau.
“Baby, anh rất nhớ em.”
“Ừm.” Tôi thản nhiên đáp lời, tuần này công ty nhận một đơn hàng lớn, tôi hơi bận rộn, cho nên tuy rằng hôm nay là thứ bảy, tôi đang tăng ca.
“Bây giờ anh rất đói, muốn ăn cái gì đó, em sắp tan tầm chưa?”
Tôi nhìn đồng hồ, ba rưỡi chiều, còn một số việc chưa làm xong, tôi bèn nói: “Vậy anh tùy tiện ăn chút gì trước đi.”
“Em cũng biết khẩu vị của anh rất kén chọn.” Anh dừng một chút, rồi nói, “Hơn nữa loại chuyện này sao có thể tùy tiện.”
Tôi có thể nhìn thấy được dáng vẻ kiêu ngạo của anh khi nói những lời này.
Nhưng tôi vẫn bận rộn chỉnh lý văn kiện nên nói: “Vậy anh muốn ăn gì thì ăn trước đi, ăn no rồi nói sau.”
Tôi chợt nghe được giọng nói buồn bã ở đầu dây bên kia: “Anh rất muốn ăn…em.” Sau đó truyền tới tiếng cười vô cùng bỉ ổi của anh.
“Thời gian làm việc, đừng trêu chọc bà đây, bà đang bận rộn nhiều việc.” Gần đây tôi rất thích tự xưng là bà, cảm thấy đặc biệt năng nổ, nhưng chỉ tự xưng với Hứa Tây Thần mà thôi.
Sau khi nói xong cảm thấy thoải mái tôi cúp máy, công việc vốn áp lực trở thành hư không.
Nhưng tôi bỗng nhiên phát hiện đồng nghiệp xung quanh đều mở to mắt nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở công ty, tôi vội cười xấu hổ nói: “Mấy cú điện thoại quảng cáo phiền phức…ha ha…” Sau đó tôi cười xòa…
Các đồng nghiệp tiếp tục làm việc bình thường, lúc này di động của tôi vang lên tiếng chuông có tin nhắn, tôi liếc nhìn một cái, Hứa Tây Thần gửi cho tôi một tấm ảnh tự chụp trông như là cô vợ nhỏ ủy khuất, phía dưới viết rằng: Gửi bảo bối của Hứa Tây Thần và Tô Cảnh Đồng, hôm nay mẹ con lại làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của ba con, cho nên con hãy chờ nhé, cách mạng chưa thành công, ba con vẫn phải cố gắng.
Tôi xem xong không khỏi phì cười ra tiếng, lập tức trả lời tin nhắn: Gửi bảo bối của Hứa Tây Thần và Tô Cảnh Đồng, con đường này dài dẵng xa xôi, để ba con từ từ lần mò đi.
Một lát sau, tôi lại nhận được một hình vẽ, là do Hứa Tây Thần vẽ ra, hình chibi của anh nằm bò dưới đất kiệt sức… mà hình chibi của tôi thì đạp một cước trên người anh, hai tay chống nạnh, tỏ vẻ đắc ý. Anh nằm bò dưới đất, bên cạnh có một khung lời thoại. Tôi phóng to hình lên một chút, mới nhìn rõ dòng chữ kia: “Cứ thế bị em chinh phục, cắt đứt tất cả đường lui…”
“…”
—
Ngày 27 tháng 9 năm 2013
[WeChat] tôi: nghĩ muốn đi làm, chợt cảm thấy mình già thêm mấy tuổi.
Sau khi im lặng thật lâu, bỗng nhiên tiếng hát xa xăm của người nào đó truyền tới: bởi vì có tình yêu, làm sao lại có tang thương.
Vốn tưởng rằng dừng ở đây, WeChat thứ hai hát tiếp: ở trong mắt anh em là đẹp nhất.
“…”
—
Ngày 30 tháng 9 năm 2013
Hôm nay là sinh nhật tôi, cho nên tâm trạng đặc biệt tốt. Sáng sớm Hứa Tây Thần đã tặng quà: một bức tranh chim gõ kiến cần cù mổ thân cây.
Đối với quà tặng không đầu đuôi thế này tôi đã quen rồi, cho nên chỉ gật đầu khen nói: “Tranh đẹp lắm, giống như thật vậy.”
Hứa Tây Thần đắc ý nói: “Em chính là chim gõ kiến, còn anh là cái cây.”
“Tại sao?” Xin thứ lỗi tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Kết quả Hứa Tây Thần kề sát khuôn mặt tuấn tú vào tôi, nói: “Chim gõ kiến thân yêu mau tới mổ anh, mau lên đi.”
“…”
“Em không thích món quà này à.” Hứa Tây Thần thấy tôi đang sững sờ cũng không hề buồn bực, anh nói, “Không sao chúng ta còn quà trao đổi quan trọng.”
Tôi vừa nghe ngoài món quà này còn có lựa chọn khác, cho nên rất hứng thú hỏi: “Trao đổi thế nào?”
“Từ giờ trở đi, anh là của em, em là của anh.” Anh liếc mắt đưa tình nói với tôi.
“…”
—
Ngày 12 tháng 10 năm 2013
Bởi vì biết được kỳ nghỉ Quốc Khánh đi đâu cũng có rất nhiều người nên tôi và Hứa Tây Thần vẫn chưa ra ngoài chơi. Hôm nay sau ngày Quốc Khánh, chúng tôi xin nghỉ vài ngày đi Sơn Đông chơi, hôm nay đến hồ Đại Minh trong truyền thuyết ở Tế Nam, Hứa Tây Thần chụp cho tôi vài tấm ảnh ở ven hồ Đại Minh.
Khi chụp ảnh tôi đều rất thận trọng, đang lúc rối rắm không biết nên pose kiểu gì, nhϊếp ảnh gia Hứa cầm máy ảnh nói với tôi: “Cô gái xinh đẹp kia, mau cười cho gia, nếu không cười thì gia cười cho em.”
Tôi nghe xong bật cười, sau đó anh liền nắm bắt nụ cười tự nhiên của tôi, nói thật, anh chụp đẹp lắm.
Tôi đăng tấm ảnh lên QQ nói: Tôi ở ven hồ Đại Minh, nhưng tôi không phải Hạ Vũ Hà, lại càng không phải Dung ma ma. PS: nhϊếp ảnh gia Hứa chụp rất đẹp, bản cung vô cùng hài lòng.
Hứa Tây Thần cũng đăng bình luận nói: “Tiểu chủ như vậy thật sự rất đẹp mà…” Nhờ vô số lần tôi kéo anh xem Chân Hoàn, anh rất biết cách sử dụng từ ngữ.
Không qua bao lâu, tôi nhìn thấy rất nhiều bình luận của bạn bè dưới câu nói kia:
“Thật là ân ái quá đi.”
“Nếu là ảnh cưới của hai người, có lẽ sẽ rất đẹp.”
“Tiểu chủ, mau nhìn ánh mắt hâm mộ ghen tị của tôi này.”
“Nếu lúc này có thể nhận được thiệp cưới của hai vị, thật là không phụ ơn trên.”
“…”
Hóa ra tất cả mọi người đều trúng độc của Chân Hoàn rất nặng… Xem xong bình luận, tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu hồi đó, bởi vì có một số đài truyền hình cứ phát đi phát lại Chân Hoàn, cho nên có người than van: đài truyền hình xx, hãy buông tha cho mẹ tôi đi, O(∩_∩)O ha ha ~~
Bây giờ tôi rất muốn than van: Chân Hoàn, mau buông tha các bạn tôi đi.
—
Ngày 13 tháng 10 năm 2013
Hôm qua đi dạo hồ Đại Minh và suối Bác Đột ở Sơn Đông Tế Nam, hôm nay tới Thái An leo núi Thái Sơn.
Núi Thái Sơn quả nhiên là nơi phong thiện và cúng tế của các bậc đế vương qua nhiều thời đại, khắp nơi đều tỏa ra bầu không khí trang nghiêm tĩnh lặng, trong hùng hồn mang theo vẻ rực rỡ, hôm nay leo núi trời sáng mây trong, rất đẹp.
(*) phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất
Thật vất vả mới leo đến “Thập Bát Bàn”, tôi đã mệt đến mức không thở nổi. Trông thấy ai đó ở bên cạnh vẫn rất thoải mái.
Hứa Tây Thần phát hiện tôi dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, anh thản nhiên hỏi: “Em muốn nghỉ ngơi à?”
Tôi gật đầu như gà con mổ thóc, mặc dù hơi ngượng ngùng, bởi vì cách lúc nghỉ ngơi ban nãy chỉ mới năm phút thôi.
“Nghỉ ngơi cũng được.” Hứa Tây Thần gật đầu, “Nhưng anh có một điều kiện.”
Khi tôi vừa ngồi xuống thềm đá thì chợt nghe anh nói có điều kiện, tôi nhìn anh hỏi: “Điều kiện gì?”
Hứa Tây Thần hừ lạnh nói: “Không thì đêm nay em theo anh.”
“…”
“Hoặc là anh theo em, yên tâm, anh không thành vấn đề.”
Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của anh, như là sẵn sàng xông pha khói lửa bất cứ lúc nào, tôi không nói gì chống gậy đi lên trước, tiếp tục leo núi. Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được mà quay đầu hô to với anh: “Hứa Tây Thần, anh nói xem rốt cuộc anh có sự theo đuổi nào khác không hả.”
Tôi không ngờ anh thoáng cái đi đến bên cạnh tôi, trả lời vô cùng nghiêm túc thâm tình: “Baby, em chính là tất cả những gì anh theo đuổi đó.”
“…”
Tôi mãi mãi không nói lại anh, cũng không thể nói lại anh… Bởi vì tôi biết mình đã yêu anh rất sâu sắc, tựa như anh luôn yêu tôi sâu sắc vậy…
—
Ngày 5 tháng 11 năm 2013
Từng giọt từng giọt mưa thu, sầu triên miên rơi xuống.
Cơn mưa tại Giang Nam luôn tình thơ ý họa như vậy, nhưng đối với bộ tộc đi làm như tôi, đối với cơn mưa liên miên không dứt, thật sự hơi nhức đầu, bởi vì trời mưa con đường đi làm sẽ rất đông đúc, cho nên cần dậy sớm một chút.
Nhưng…loại người cần mười phần nghị lực mới ra khỏi ổ chăn như tôi, thật là…rất thống khổ…các bạn hiểu rồi đó…
Mới tảng sáng nhận được điện thoại của Tây thiếu, anh cực kỳ tự hào nói cho tôi biết: “Anh đã giúp em xin nghỉ rồi.”
Tôi vẫn đang ở trong giấc mộng còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, mơ mơ màng màng hỏi: “À, lấy lý do gì để xin nghỉ thế?”
“Nghỉ kết hôn đó.” Giọng điệu ở đầu dây bên kia tuyệt đối bất cần đời.
Tôi rốt cuộc mở to hai mắt: “Giám đốc em thế mà phê duyệt à?”
“Ông ta không dám không duyệt.”
“Tại sao?” Tôi tưởng tượng giám đốc chúng tôi luôn ra vẻ ông chủ cấp cao phương Tây, từ trước đến giờ đối với chúng tôi chỉ có tăng thêm nghiêm khắc thôi, không rõ ông ta có gì mà không dám?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh, sau đó là giọng trầm thấp của anh: “Bởi vì nếu không duyệt thì anh sẽ gọi banh điện thoại ông ta.”
“Thiếu gia, ngài không muốn tôi lăn lộn trong công ty sao?” Tôi đổ mồ hôi lạnh than thở.
“Đúng vậy, anh nuôi em không phải được rồi sao.”
“…”
—
Ngày 29 tháng 11 năm 2013
Khi tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hồi đại học, bạn học cao trung đều tổ chức tụ họp, tôi thuộc loại trạch nữ siêu cấp, lại không thích xã giao, cho nên bình thường đều không đi.
Có một lần, bị bạn thân cao trung nhắc mãi nên tôi quyết định đi.
Một đám nữ sinh chít chát mấy chuyện linh tinh vụn vặt, không biết ai nói đến đề tài soái ca của trường, thế mà có người nhắc tới Hứa Tây Thần, còn được nhiều người ủng hộ, thì ra bọn họ đều biết anh, cũng gọi anh là Tây thiếu. Mọi người tán gẫu tràng giang đại hải nào là anh xuất sắc ra sao, đẹp trai thế nào, tôi lắng nghe lại cảm thấy như lọt trong sương mù.
Tất cả nữ sinh đều suy đoán anh có bạn gái hay không, mà tôi cuối cùng cũng không biết xấu hổ mà nói cho bọn họ: chính là tôi.
Bởi vì bọn họ nói anh giống như nam thần, trong nháy mắt tôi thật sự cảm thấy mình trèo cao.
Sau đó tôi trở về kể lại chuyện này với Hứa Tây Thần, anh tỏ vẻ đắc ý lại kiêu ngạo mà cười nhạo tôi một phen.
……
Hôm nay mấy người bạn cao trung lại có tụ hội, tôi căn dặn anh nhiều lần anh không thể đi cùng tôi đến đây, anh đồng ý, trả lời rất sảng khoái.
Vì thế khi tôi cao hứng phấn chấn cùng mọi người đi ra nhà hàng, anh vô cùng phong độ đứng cạnh chiếc xe, chậm rãi đi về phía tôi.
Tin tôi đi, khoảnh khắc đó, nếu ánh mắt của những nữ sinh bên cạnh tôi có thể gϊếŧ người, thì trong nháy mắt tôi sẽ hóa thành tro bụi.
Sau đó tôi than thở với anh: “Không phải đã nói anh không được đi cùng sao!”
Kết quả anh chàng kia nở nụ cười gian trá: “Tình cờ gặp mà, anh cũng hết cách.”
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh tôi truyền đến tiếng hát hân hoan: em gái, em hãy dũng cảm đi về phía trước…
Đi cái đầu anh đó, tôi oán thầm, nhưng không nhịn được mà cười tươi như hoa.
—
Ngày 8 tháng 12 năm 2013
Hôm nay chị tôi kết hôn, là người chị yêu quý nhất của tôi.
Đúng vậy, tôi là phù dâu. Hứa Tây Thần kiên quyết chèn ép bạn thân của anh rể tôi để làm phù rể.
Lúc chụp cảnh ngoài trời, cô dâu chú rể đang ở bên hồ chuyên tâm chụp hình, tôi cầm bó hoa cưới và áo khoác của chị, mệt mỏi ngồi một bên. Làm phù dâu thật không phải là chuyện dễ dàng.
Bỗng nhiên vị thiếu gia nào đó không biết mua một xâu kẹo hồ lô từ đâu đưa tới trước mặt tôi: “Em yêu, lấy anh nhé.”
Tôi lắc đầu, than ngắn thở dài: “Đâu có ai cầu hôn qua loa như vậy, quỳ gối đâu, hoa hồng đâu, nhẫn đâu? Chỉ một xâu kẹo hồ lô là muốn lừa em hả, không có cửa đâu, em không thèm lấy chồng.”
Tuy nói vậy, tôi vẫn nhanh chóng nhận lấy kẹo hồ lô trong tay anh, ăn thỏa thích.
Hứa Tây Thần có lẽ đã sớm đoán được tôi sẽ nói vậy, vì thế anh cười gian xảo: “Nói vậy có quỳ gối, hoa hồng và nhẫn thì em sẽ lấy anh.”
Tôi đang vui vẻ ăn kẹo hồ lô, không thèm nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
Bỗng nhiên Hứa Tây Thần rút ra một đóa hồng từ trong bó hoa cưới, lùi về sau một bước, anh quỳ một gối xuống, từ trong túi âu phục lấy ra hộp nhẫn, chầm chậm mở ra.
“Đồng Đồng, Darry Ring của anh chỉ thuộc về em.”
Tôi sững sờ ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Có lần tôi và Hứa Tây Thần nói đùa trong điện thoại từng nhắc tới Darry Ring, bởi vì nó rất đặc biệt, chỉ có phái nam mới mua được, sử dụng giấy tờ tùy thân cả đời chỉ được mua một lần.
Darry Ring tượng trưng cho tình yêu duy nhất trọn đời.
Nước mắt cảm động rưng rưng trong mắt tôi, bạn bè bên cạnh, còn có chị và anh rể đều cùng kêu lên: “Lấy cậu ấy đi.”
“Lấy anh nhé.” Hứa Tây Thần thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nhìn tôi nói.
Đối với ánh mắt chuyên chú và say đắm của anh, từ lâu tôi đã không còn sức miễn dịch, tôi rơi nước mắt hạnh phúc nói: “Em bằng lòng.”
Hứa Tây Thần đeo nhẫn cho tôi, chúng tôi ôm nhau thật chặt.
Sau đó tôi hỏi Hứa Tây Thần, anh mua nhẫn khi nào, anh trả lời đã mua từ lâu, luôn mang theo bên người, dự định khi thời cơ thích hợp thì sẽ cầu hôn tôi.
Mà chỉ một câu nói đùa ban nãy đã đưa tới thời cơ cầu hôn tốt nhất.
“Tây Tây, thực ra từ sau khi ở bên anh, em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ không kết hôn với anh, trong kế hoạch tương lai của em chỉ có mình anh.” Có lẽ vẫn còn đắm chìm trong màn cầu hôn ban nãy, tôi kích động còn chưa bình tĩnh lại, vì thế mơ hồ ghé sát tai anh nỉ non mấy lời linh tinh.
Anh nhìn tôi, giọng điệu gần như nũng nịu: “Lời này nghe hay thật, em nói lại lần nữa, được không.”
Trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa chua xót. Hứa Tây Thần, lúc trước em quả thật không tốt với anh, nhưng sau này em sẽ cố gắng đối tốt với anh nhiều hơn.
Cảm ơn anh đã chiếm giữ một vị trí quan trọng ở trong cuộc sống của em.
—
Ngày 29 tháng 12 năm 2013
Mấy ngày nay tôi liên tục trau chuốt lại câu chuyện về mình và Hứa Tây Thần để gõ thành lời văn, Hứa Tây Thần thấy tôi nghiêm túc anh cũng tham gia, nhưng anh là người không ngồi yên, bảo anh ngồi trước máy tính gõ chữ quả là ngược đãi tinh thần anh.
Vì thế anh chỉ viết đoạn khi chúng tôi mới quen nhau, rồi sau đó không viết nữa.
Mà tôi chỉ đem những lời văn mang tính kỷ niệm này đặt trong máy tính, đơn giản là vì muốn lưu lại hồi ức, để sau này hoài niệm từng khoảnh khắc của thuở xưa.
Nhưng hôm nay người nào đó kéo tôi ngồi cạnh bàn, trò chuyện đàng hoàng nghiêm túc với tôi.
“Đồng Đồng, thực ra mấy tiểu thuyết trước em viết không có ý tưởng gì mới hết.”
Lời này không phải lời khen, nhưng cũng không quá đáng.
Lời thật mất lòng, tôi khiêm tốn lãnh giáo.
“Haiz, em nói xem mỗi nam chính của em đều có bóng dáng của anh, làm sao có thể viết ra ý mới chứ?”
“Má ơi.” Tôi vội vàng phản bác, “Giống anh chỗ nào?”
“Em xem nam chính của em hình như người nào cũng có liên quan đến Anh Quốc, cái này không phải vì anh sao. Anh đọc đi đọc lại, Thạch Mục Hàn giống anh nhất, nhưng không phải là anh.” Khi nói lời này anh có vẻ hơi buồn man mác nhìn tôi, “Nếu ‘Ôn Tâm’ của anh cũng kiên trì theo đuổi anh như vậy, anh bảo đảm thua trận ngay tức khắc, giơ hai tay đầu hàng.”
Tôi ngồi nghe mà trợn tròn mắt, nhưng không thể không thừa nhận nam chính dưới ngòi bút của tôi quả thật đều có bóng dáng của anh, Thạch Mục Hàn hoàn toàn lấy anh làm nguyên mẫu. Trong tiểu thuyết tôi luôn vô tình viết tới Anh Quốc, là bởi vì khi đó quốc gia kia là nơi tôi ngày đêm mong nhớ, nơi đó có anh.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?” Tôi hơi chột dạ hỏi, kỳ thật tôi không muốn anh thật sự đọc tiểu thuyết của mình, cũng không ngờ anh lại nhạy bén phát hiện ý nghĩa trong tiểu thuyết của tôi.
“Câu chuyện của chúng ta, em cũng đăng lên đi.” Hứa Tây Thần đứng lên, mau chóng lấy máy tính xách tay trong phòng tôi ra nói, “Ờ, bây giờ em đăng lên câu chuyện của chúng ta mà em viết mấy hôm nay đi.”
“Số từ không nhiều lắm, hay là thôi đi.” Tôi tìm lý do.
“Không sao, nó lại không giới hạn số từ.” Hứa Tây Thần kiên trì chỉ dẫn.
“Em đăng lên cũng không có mấy người đọc.” Tôi tiếp tục chống cự.
“Yên tâm, anh sẽ đọc.”
“…”
“Em còn chưa đặt tên truyện.”
“Em không phải đã đặt là ‘Anh đối với em, em đối với anh’ rồi ư.”
“Em bỗng nhiên cảm thấy cái tên này không thể biểu đạt tình yêu sâu sắc của chúng ta. Đúng không? Em phải nghĩ kỹ lại.” Tôi vừa nói vừa mở máy tính.
Anh bỗng nhiên ôm lấy tôi: “Anh có phải là nam chính duy nhất trong cuộc đời em không?”
Quá giống tình tiết trong ngôn tình, tôi nhịn không được cảm thấy mình là nữ chính trong tiểu thuyết của mình, vì thế tôi rất trịnh trọng trả lời: “Anh là Hứa Tây Thần trong mắt thiên hạ, nhưng trong mắt em anh là quân vương.”
“Đồng Đồng, em càng ngày càng dịu dàng, anh rất hạnh phúc.” Hứa Tây Thần vùi đầu trên vai tôi, giọng điệu làm nũng.
Vì thế cái tên của tác phẩm mới chợt lóe lên, xuất hiện… “Sự dịu dàng của anh dành cả cho em”.