Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 35

Cố Bồng vừa mới chạy xong vài vòng, có hơi mệt nên ngồi chồm hổm xuống há miệng thở hổn hển, giống như một chú chó con vậy, ngay cả đầu lưỡi cũng thè ra, không hề quan tâm đến hình tượng của mình.

Văn Tắc cho rằng đối phương đang bướng bỉnh chờ mình, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cầu tuyết nhỏ này chưa bao giờ để ý đến sự từ chối của anh, thật sự rất tùy hứng.

Dù vậy Văn Tắc vẫn không thể nào ghét đối phương, chỉ có thể khẽ lẩm bẩm trong lòng, tên nhóc này đang hành hung người khác bằng sự dễ thương của mình.

Dưới sự công kích từ ánh mắt bướng bỉnh của cầu tuyết nhỏ, Văn Tắc một lần nữa bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi, tôi chơi với em nửa tiếng."

Chỉ nửa tiếng thôi, nửa tiếng nữa anh có một cuộc họp hội nghị.

"Cẩn thận." Văn Tắc nhẹ nhàng đá bóng ra, Cố Bồng – người vừa mới ngồi dưới đất thở hổn hển nhanh nhẹ chạy theo quả bóng, chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn của cậu giống như một cái động cơ nhỏ, vượt qua nửa sân cỏ, vô cùng uyển chuyển mà đá quả bóng quay lại.

Dáng vẻ tràn đầy sức sống quả thật rất dễ thương.

Nhìn quả bóng dưới chân, Văn Tắc bất giác cảm thấy khá yêu thích, giống như... Cảm giác nuôi một chú chó, cảm giác thật thú vị: "Khụ, chúng ta tiếp tục nhá?"

Lần này anh lén lút quay video, nguyên nhân chủ yếu là vì thú nhân bán thành niên giống như chó này quá vui vẻ, cảm giác thật ngốc nghếch.

Văn Tắc lại đá bóng ra ngoài, trong lúc vô thức, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên.

Thật ra để cầu tuyết nhỏ chạy thêm hai vòng nữa cũng được, tránh cho đối phương ban ngày không thể dậy, ban đêm không ngủ được, hôm nay anh quyết tâm, nhất định phải thay đổi thói quen của cầu tuyết nhỏ.

Nửa tiếng rất nhanh đã trôi qua, Văn Tắc hoàn toàn không để ý đến thời gian.

Trợ lý không tìm được người, vội vàng liên lạc: "Tổng giám đốc Văn, anh đâu rồi??"

Cuối cùng Văn Tắc cũng nhớ ra mình còn có việc phải làm, không thể tưởng tượng được anh lại chơi cùng một bé "chó" đến mức quên cả thời gian, anh không khỏi tự cười nhạo chính mình: "Không chơi nữa, coi chừng cảm nắng."

Cố Bồng cũng chơi chán rồi, nhìn thấy Văn Tắc ra hiệu cất bóng, cậu lập tức nằm xuống trên cỏ, há miệng hà hà hà thở hổn hển.

Văn Tắc không thể để cậu ở nhà một mình, suy nghĩ một lúc thì trực tiếp bế cậu lên, mang thẳng vào nhà.

Nhiệt độ bên ngoài đang là đầu hè, nhiệt độ bên trong phòng luôn luôn ổn định, Cố Bồng lười di chuyển, Văn Tắc để cậu ở đâu thì cậu nằm bẹp dí ở đó luôn, thấy Văn Tắc đang xoa xoa lông mày, như vậy rất dơ!