Ban đầu, Giang Duyên tính toán tối qua sẽ chui ra, lên xe, ở trong xe qua đêm, rồi đợi đến sáng khi trở lại hình người sẽ mang con chó xấu xí đó đi.
Anh đã lên kế hoạch tất cả, không ngờ cuối cùng lại thất bại vì thân hình quá béo của con chó xấu xí đó, bị kẹt ở khe cửa không ra được!
Lúc này, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ.
Giang Duyên hạ cửa kính xuống, gương mặt xinh đẹp của Mộ Tiêu Tuyết xuất hiện bên ngoài.
"Chào buổi sáng Giang Duyên, thật là anh à."
Mộ Tiêu Tuyết vui vẻ chào hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Lúc nãy ở cổng cô bất ngờ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc, còn tưởng mình hoa mắt.
"Anh đến tìm em à?" Mắt cô ánh lên tia hy vọng.
"Không phải." Anh đến để trộm con chó xấu xí kia.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Tiêu Tuyết tối sầm lại.
Bên kia cổng, Mộ Dao vừa từ trong nhà đi ra, Giang Duyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, không biết có phải do ánh nắng không mà Mộ Dao trông trắng hơn hẳn. Bất giác, trong đầu anh nhớ lại cảnh bị Mộ Dao vỗ mông tối qua.
Đôi mắt đen láy lóe lên tia nguy hiểm, cảm giác xấu hổ như vậy, anh nhớ kỹ, sẽ khiến Mộ Dao phải trả giá.
"Giang Duyên?"
Mộ Tiêu Tuyết theo ánh mắt Giang Duyên, dừng lại trên người tài xế nhà cô đang đứng bên cửa xe, không phát hiện gì khác thường, cô tiếp tục cười hỏi: "Sức khỏe của anh đã khá hơn chưa?"
"Ừm."
"Sắp đến giờ học rồi, hôm nay anh quay lại trường à?" Mộ Tiêu Tuyết lại hỏi.
Đi học?
Giang Duyên lấy điện thoại ra xem giờ, đã 8 giờ 30 phút.
Đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, Giang Duyên phát hiện hôm nay thời gian anh biến trở lại chậm hơn.
Mấy lần trước, anh để ý thấy mình đều biến lại vào lúc 6 giờ sáng, mà lần này, thời gian anh biến lại lại là 8 giờ hơn, điều này có ý nghĩa gì?
Giang Duyên lại nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe màu đen, như thể có thể thấy Mộ Dao ngồi ở ghế sau, tại sao thời gian anh biến lại lại muộn hơn?
Không được, anh cần phải nhanh chóng bắt được con chó đó.
Khi vào trường học, Mộ Dao vừa bước vào lớp học, Giang Duyên theo sau.
Mộ Dao ngồi xuống vị trí hàng thứ hai từ cuối lên.
"Duyên, ở đây này, hôm nay tôi đến sớm đấy nhỉ?" Trần Thanh Huy vẫy tay với Giang Duyên, hôm nay không biết ông già nhà anh ta phát điên gì, sáng sớm đã gọi anh ta dậy, bắt đi chạy bộ cùng. Thiếu ngủ khiến vẻ mặt anh ta uể oải.